Lúc này Dương Bách Xuyên cảm thấy một sức mạnh không thể kháng cự từ móng vuốt của hung thú Thao Thiết tràn vào cơ thể mình, khiến Dương Bách Xuyên không nhịn được kêu lên một tiếng, sau đó cảm thấy sức lực toàn thân bắt đầu cạn kiệt.
Chân khí, máu huyết, thần hồn, tất cả đều đang cạn dần...
"A..."
Tiếng rồng kêu đầy đau đớn của Mai tỷ lập tức vang lên, có lẽ nàng ấy cũng giống hắn, cũng bị đối xử như vậy.
Lúc này lòng Dương Bách Xuyên lạnh đi.
"Chẳng lẽ sẽ kết thúc như vậy sao?"
Dương Bách Xuyên hét lên trong lòng.
Đối diện với hung thú Thao Thiết mạnh mẽ, hắn căn bản không có sức phản kháng, còn liên lụy đến Mai tỷ.
Ai ngờ được rằng, ở đây lại có tàn hồn của hung thú Thao Thiết tồn tại chứ?
Mọi thứ đều kết thúc rồi.
Cảm nhận được sức lực trong cơ thể dần mất đi, Dương Bách Xuyên biết lần này có thể sẽ bị hung thú Thao Thiết hút khô, mặc dù con súc sinh này chỉ là tàn hồn, nhưng vẫn là hung thú.
Tàn hồn tồn tại từ thời viễn cổ, cơ thể chết đi tàn hồn bất diệt.
Hơn nữa có vẻ như nó lợi dụng sức mạnh của mảnh vỡ Thiên Trảm, dùng máu của bọn họ để hồi sinh.
Ngay khi Dương Bách Xuyên đang vô cùng tuyệt vọng, hắn đột nhiên cảm thấy cánh tay trái của mình bắt đầu nóng lên.
Trong lòng đột nhiên nóng lên, có cảm giác như nước mắt sắp trào ra.
Là bình Càn Khôn chuyển động.
Nhất thời trong lúc tuyệt vọng, hắn đã quên mất bí mật lớn nhất của mình, bình Càn Khôn.
Mỗi khi rơi vào thời khắc sinh tử, bình Càn Khôn nhất định sẽ có phản ứng, hay là nói, tự động xuất hiện bảo vệ chủ.
Nhớ lại trước kia đều là như thế.
Lần này bình Càn Khôn vẫn như trước, không khiến hắn thất vọng.
Tàn hồn của hung thú Thao Thiết quả thực vô cùng lợi hại, nhưng bình Càn Khôn trên cánh tay trái của hắn càng thần bí hơn.
Tuy đến nay hắn vẫn không thể làm rõ bí mật của bình Càn Khôn, nhưng bình Càn Khôn có thể lưu giữ tàn hồn của người có cấp bậc Tán Tiên Chí Tôn như sư phụ Vân Thiên Tà, có thể mở ra không gian của bình Càn Khôn, có thể tạo ra sự sống, có thể xuất hiện linh đào có thể so với chân khí đan cấp cao, có thể biến Mai tỷ thành một con rồng thực sự, lại tồn tại công pháp trong ngoài vũ trụ.
Một vật thần kỳ như vậy, Dương Bách Xuyên tin rằng việc trấn áp tàn hồn của một con hung thú Thao Thiết là không thành vấn đề.
Ngay sau đó, Dương Bách Xuyên cảm giác vị trí hình vẽ của bình Càn Khôn trên cánh tay trái càng lúc càng nóng, sau đó tỏa ra ánh sáng ngũ sắc lấp lánh.
"Ầm"
Một tiếng nổ vang lên.
Ống tay áo của tay trái đột nhiên bị xé toạc ra.
Ánh sáng ngũ sắc lập tức hóa thành ngàn vạn tia sáng, chói lọi như mặt trời sau mưa.
Làm cho Dương Bách Xuyên không thể không nhắm mắt lại.
"Gừ gừ gừ..."
Trong tai vang lên tiếng kêu thảm thiết vô cùng hoảng sợ của hung thú Thao Thiết.
Dương Bách Xuyên trong lòng cả kinh, hắn biết bình Càn Khôn xuất hiện, hắn và Mai tỷ được cứu rồi.
Trong lúc mơ hồ, ánh sáng ngũ sắc quét qua tàn hồn của hung thú Thao Thiết, bao trùm cả đại sảnh trống trải.
"Gừ..."
Tàn hồn của hung thú Thao Thiết ngày càng vang dội, Dương Bách Xuyên cảm nhận được sự hao mòn sức lực trong cơ thể đã dừng lại, mà móng vuốt to lớn của hung thú Thao Thiết giữ lấy cơ thể hắn đang không ngừng run rẩy.
Còn hình vẽ bình Càn Khôn trên cánh tay trái cũng truyền đến từng luồng nhiệt rõ ràng.
Dương Bách Xuyên hoàn toàn yên tâm, luồng nhiệt này hắn đã quá quen thuộc, chính là cảm giác mỗi lần bình Càn Khôn hấp thụ luyện hóa.