Hầu Đậu Đậu từng đánh nhau với Âm Dương Xà, đương nhiên biết rõ, nọc độc phun ra từ hai đầu rắn không dễ đối phó, thấy tình thế nguy cấp, hắn vội vàng túm lấy Diệp Vô Tâm lui về phía sau.
“Ầm ầm ~”
Sau hai tiếng nổ lớn, mặt đất nồng nặc mùi tanh và chướng khí, trên bầu trời xuất hiện một đám mây hình cây lớn.
Dương Bách Xuyên và Ngô Mặc Thu chạy nhanh tới bên cạnh Hầu Đậu Đậu và Diệp Vô Tâm, bày sẵn tư thế đối phó, nhưng qua một lúc mà vẫn không thấy Âm Dương Xà đi xa từ chất độc, lúc này mới biết Âm Dương Xà đã chạy rồi.
Nghĩ lại thì cũng đúng, Cóc Tinh đã bị gi ết chết, Âm Dương Xà đang trọng thương, đương nhiên biết lượng sức mình, điên cuồng trong giây lát chỉ vì muốn bức lui Hầu Đậu Đậu và Diệp Vô Tâm, để dễ dàng chạy thoát.
“Thu Nhi, làm phép xua đi chất độc.” Dương Bách Xuyên nói với Ngô Mặc Thu.
Giây sau, Ngô Mặc Thu thi phép thổi tan khí độc.
Quả nhiên, giữa sân xuất hiện một cái hố to, Âm Dương Xà đã đào một cái hố sâu hơn mười mét để bỏ chạy.
Nhìn thấy cái hố, Dương Bách Xuyên không khỏi há hốc mồm, ở mặt đất cứng như vậy còn đào ra được cái hố này, Âm Dương Xà này quả là hiểm độc.
Mấy người quay sang nhìn nhau, Hầu Đậu Đậu hơi đổ mặt, hắn nghĩ do mình không bắt Âm Dương xà lại, sau khi nhìn thấy Cóc Tinh bị Dương Bách Xuyên giế t chết thì càng khó chịu hơn.
Trong miệng lẩm bẩm, lần sau đụng phải Âm Dương xà, hắn nhất định sẽ gi ết chết con rắn kia, đem về cho Dương Bách Xuyên ngâm rượu.
Dương Bách Xuyên cười mắng: “Ngươi thôi đi, đó là một con rắn lưỡng tính, ta không cần thứ đồ chơi bi3n thái như vậy đâu.”
Vừa nói, Dương Bách Xuyên vừa đi đến trước thi thể Cóc Tinh, hắn lấy kiếm bổ đầu con cóc, một viên ngọc màu xanh sẫm xuất hiện, mùi tanh hôi tỏa ra làm cho hắn hoa mắt chóng mặt.
Dương Bách Xuyên lấy một bình sứ từ trong không gian Càn Khôn, sau đó thu ngọc vào.
Dương Bách Xuyên không nhịn được hỏi: “Không giống yêu đan, yêu đan của Yêu tu chắc là ở bụng, đây là thứ gì?”
Dương Bách Xuyên cười cười nói: “Tiên Thiên độc căn, là căn nguyên nọc độc trên người Cóc Tinh, thứ này là kịch độc.” Dương Bách Xuyên biết được điều này từ trong điển tịch tu chân, mọi độc tố đều có căn nguyên, được gọi là Tiên Thiên độc căn.
“Nếu đã là kịch độc, người còn lấy làm gì?” Hầu Đậu Đậu hỏi.
Trước đó, Dương Bách Xuyên sợ Hầu Đậu Đậu lo lắng nên mới không nói, nhưng hiện tại đã lấy được Tiên Thiên độc căn của Cóc Tinh, hắn không giấu diếm nữa: “Còn không phải để giải độc cho tiểu tử ngươi sao? Túi độc phong ấn trên cánh tay ngươi, nó mới chỉ được áp chế, sớm muộn gì cũng sẽ bạo phát, đến khi đó chỉ còn con đường chết, muốn giải quyết thì phải tìm tới nguyên nhân, triệt để giải trừ độc tố thì phải cần tới Tiên Thiên độc căn của Cóc Tinh, đợi lát nữa tìm một chỗ, ta sẽ luyện đan dược giải độc.”
“Vân tử, qua xem Cung Thủ một chút được không, hắn là người của Vân Vụ Lĩnh, thương hội Thiên Diệp của ta đã dạy, đều là Nhân tộc, có thể cứu được thì nên cứu.” Diệp Vô Tâm nói.
“Tiểu tử kia đại khái là vô phương cứu chữa, bị cả hai loại độc của Âm Dương xà và Cóc Tinh tập kính, đến thần tiên cũng khó cứu.” Hầu Đậu Đậu nói.
“Đừng nói nhảm, mau kéo Cung Thủ từ hoa Lan xuống.” Dương Bách Xuyên để Hầu Đậu Đậu đi.
Hầu Đậu Đậu cười toe toét đi đến trước hoa Lan, hoa Lan không hề công kích hắn, hoặc nói đúng hơn là không có Cung Thủ điều khiển, thì tiên bảo hoa Lan cũng sẽ không chủ động tấn công người khác.
Nói là hoa Lan nhưng thật là đây chính là một loại bảo vật.
Hầu Đậu Đậu nhảy một cái, hắn lấy gậy đụng vào hoa Lan khổng lồ, giây sau, ‘Rầm’ một tiếng, cả bụi hoa Lan vỡ nát, Cung Thủ rơi trên mặt đất.
Diệp Vô Tâm thở dài: “Lực lượng Tiên Bảo hoa Lan đã tiêu hao hết, đúng là đáng tiếc.”
Dương Bách Xuyên cũng biết, Tiên Bảo của Cung Thủ giống với Tiên Phù mà hắn giành được từ tay Lâu Mãn, cái gọi là tiên bảo trên người bọn họ đều có hạn sử dụng, lực lượng cạn kiệt thì đương nhiên sẽ bị hủy.
Tiên Phù trong tay hắn cũng chỉ còn ba lần sử dụng là sẽ tiêu tan.
Cung Thủ dốc hết sức điều khiển hoa Lan để đối phó với chất độc của Âm Dương Xà và Cóc Tinh, bị hai con yêu tinh công kích, Cung Thủ không bị giết ngay lập tức đã là tốt lắm rồi, lực lượng Tiên Bảo hoa Lan kiệt quệ cũng rất bình thường.
“Đại ca, tên tiểu tử này không cứu được nữa rồi, thần hồn đã tiêu tán.” Hầu Đậu Đậu kiểm tra Cung Thủ ròi nói.