*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nghĩ đến chỗ đặc thù ẩn hình đó, đột nhiên Dương Bách Xuyên nhớ đến Ngô Mặc Thu.
Bọn họ bị hạn chế pháp lực, không biết Ngô Mặc Thu có bị hạn chế hay không?
Vừa rồi lúc rơi xuống dưới, hắn quên mất Ngô Mặc Thu “Thu Nhi, muội có ở đây không?” Dương Bách Xuyên gọi to ở trong lòng.
“Tiên sinh, ta không sao.” m thanh của Ngô Mặc Thu vang lên ở trong đầu của Dương Bách Xuyên.
Advertisement
Dương Bách Xuyên hỏi: “Nơi này giam cầm pháp lực, muội có bị ảnh hưởng không?”
“Thân thể của muội là quỷ tu chân linh, hình như không chịu ảnh hưởng, pháp lực vẫn dùng được.” Ngô Mặc Thu nói.
Dương Bách Xuyên nghe vậy rất vui, nghĩ lại cũng thấy đúng, Thu Nhi là quỷ tu, chân khí hấp thu gần như không phải linh khí thiên địa, cũng không lấy làm lạ khi nàng không bị giam cầm, ở thế giới tu sĩ, tất cả những gì quái dị đều có khả năng.
Advertisement
Việc Ngô Mặc Thu không chịu ảnh hưởng giúp Dương Bách Xuyên nhiều thêm một con át chủ bài, có thêm phần an toàn khi ở trong sào huyệt Thao Thiết.
“Thu Nhi, muội âm thầm điều tra tung tích của Quan Thiên Ngạo, Hạ Lộ, và cả Cóc tinh.”
“Tiên sinh yên tâm, Thu Nhi nhớ kỹ.” m thanh của Ngô Mặc Thu vang lên ở trong đầu Dương Bách Xuyên, sau đó yên lặng.
Dương Bách Xuyên không triệu hoán, nàng sẽ không hiện thân ra. Không ai biết sào huyệt Thao Thiết rộng bao nhiêu, giống như lời của Long Kiều Năm, nơi này tồn tại quy tắc giam cầm, được gọi là không gian nhất giới.
Trong huyết vụ, tầm nhìn rất thấp, cộng thêm pháp lực của mọi người bị giam cầm, cũng chỉ còn cách đi theo cảm giác.
Những lúc này, trực giác của tu sĩ còn đáng tin cậy hơn đôi mắt.
Ai biết được nơi quỷ quái này còn tồn tại thứ gì?
Có lẽ nguy hiểm khắp nơi.
Đi gần một tiếng, vậy mà một người cũng không gặp được, điều này làm cho Dương Bách Xuyên không thể không cảm thán thế giới ngầm quá rộng lớn.
Đúng lúc này, âm thanh của Ngô Mặc Thu vang lên: “Tiên sinh, Cóc phía Đông Nam cách đây mười dặm.”
“ Âm Dương Xà có ở đó không?” Dương Bách Xuyên hỏi, lần trước hắn nhìn thấy quan hệ giữa m Dương Xà và Cóc tinh không tồi, giống như đã gắn bó với nhau rất lâu.”
“Ở, m Dương Xà và Cóc tinh đang vây công cung thủ Vân Vụ.”
“Chúng ta đi về phía Đông Nam.” Dương Bách Xuyên nhanh chóng đưa ra quyết định, nói cho Hầu Đậu Đậu và Diệp Vô Tâm, nói xong bước chân nhanh hơn, làm Ngô Mặc Thu dẫn đường.
Diệp Vô Tâm và Hầu Đậu Đậu cũng không hỏi nhiều, dù sao bọn họ chỉ việc đi theo Dương Bách Xuyên là được.
Trong nháy mắt đã vượt qua mười dặm, đứng từ xa Dương Bách Xuyên đã nghe thấy tiếng gào rống giận dữ vang lên.
Đứng sau một gốc cây khô, Dương Bách Xuyên nhìn chăm chú vào giữa sân, hắn không vội ra tay, chuẩn bị đứng nhìn Âm Dương Xà và Cóc tinh ra tay.
Còn lĩnh cung thủ Vân Vụ, mặc dù chưa nói chuyện với hắn ta, nhưng Dương Bách Xuyên cảm giác người này không phải hạng người đơn giản, đồng thời cũng nhân cơ hội quan sát, nếu cung thủ không đánh lại hắn sẽ ra tay.
Dù sao hôm nay chắc chắn hắn phải bắt được Cóc tinh.
“Lão đại, chính là tên khốn nạn này.” Hầu Đậu Đậu vừa nhìn thấy m Dương Xà và Cóc tinh, lập tức muốn xông lên.
“Trở về.” Dương Bách Xuyên trừng mắt nhìn Hầu Đậu Đậu, ngay lập tức Hầu Đậu Đậu ngoan ngoãn dừng lại.
“Phải tìm cơ hội, lúc trước ngươi không phải đối thủ, bây giờ đi lên có ích lợi gì? Không sợ bị đánh hôn mê?” Dương Bách Xuyên trừng mắt nhìn Hầu Đậu Đậu, sau đó nói: “Đợi xem tình huống thêm một lúc nữa, nếu cung thủ không đánh lại, ngươi và Vô Tâm đối phó với m Dương Xà, còn Cóc tinh thì để ta.”
“Vâng, đã rõ.” Hầu Đậu Đậu xấu hổ cười nói, Diệp Vô Tâm cũng tỏ vẻ không thành vấn đề.
Giữa sân, cung thủ đối mặt với m Dương Xà và Cóc tinh, nhìn qua có vẻ bị áp chế, ở chỗ này sau khi pháp lực bị giam cầm, bất cứ kẻ nào cũng có hại, cũng may trong tay cung thủ có một cây thảo diệp giống hoa lan, ánh sáng lập loè, hơi thở cường đại, có khi có thể đánh lùi m Dương Xà và Cóc tinh.