Nhưng ngay sau đó, hắn nheo mắt nhìn về phía Cóc Tinh cách đó hơn mười thước, sâu trong hai mắt bộc phát sát ý, vừa rồi kiểm tra phong ấn nọc độc ở cánh tay của Hầu Đậu Đậu, Dương Bách Xuyên phát hiện nọc độc bậc này chính là nọc độc Tiên Thiên, chẳng những ăn mòn thân thể mà về lâu dài còn có thể ăn mòn làm nguy hại thần hồn.
Hơn nữa, với nọc độc Tiên Thiên bậc này, cho dù dùng linh dược thượng thừa để luyện chế đan giải độc cũng không có tác dụng, muốn giải độc, nhất định phải lấy độc căn Tiên Thiên làm dược mới được, nói cách khác muốn giải trừ nọc độc phong ấn trên cánh tay Hầu Đậu Đậu, nhất định phải g iết chết Cóc Tinh để lấy độc căn Tiên Thiên của Cóc Tinh mới luyện ra được đan giải độc.
Mặc dù nọc độc trên cánh tay Hầu Đậu Đậu đã bị phong ấn, nhìn có vẻ không sao, nhưng cũng chỉ là phong ấn để áp chế tạm thời, càng thời gian dài về sau càng không thể áp chế được nọc độc Tiên Thiên này, một khi bộc phát sẽ lan khắp toàn thân chỉ trong nháy mắt, thậm chí độc đục khoét Nguyên Thần, như vậy có thể sẽ phải chết.
Sau khi nghĩ đến những chuyện này, trong lòng Dương Bách Xuyên âm thầm thề, nhất định phải gi ết chết Cóc Tinh.
Không giế t chết Cóc Tinh lấy độc căn Tiên Thiên để luyện đan giải trừ nọc độc cho Hầu Đậu Đậu, khối u ác tính phong ấn trên cánh tay nó chính là một quả bom hẹn giờ có uy lực cực lớn, không biết sẽ nổ tung bất cứ lúc nào, sẽ lấy mạng của Hầu Đậu Đậu mất.
Dương Bách Xuyên khó khăn lắm mới được gặp mặt Hầu Đậu Đậu, sao có thể để cho Hầu Đậu Đậu chịu thiệt thòi này?
Hơn nữa, ai dám tính kế Hầu Đậu Đậu, một đại ca như Dương Bách Xuyên hắn quyết không buông tha.
Hầu Đậu Đậu ung dung, đương nhiên không phát hiện sát ý sâu trong ánh mắt Dương Bách Xuyên.
Dương Bách Xuyên cũng sẽ không nói những chuyện này cho nó biết, mà là đưa ánh mắt sâu thẳm đặt ở trên người Cóc Tinh.
“Đại ca, a tỷ của ta tới rồi~”
Ngay lúc Dương Bách Xuyên đưa mắt quan sát Cóc Tinh, giọng nói mang theo sự vui mừng của Tiểu Ô Quy vang lên.
Dương Bách Xuyên vừa quay đầu lại, thấy Tiểu Ô Quy đang vui vẻ lôi kéo tay nữ tử mặc bạch y đến, nói chính xác là tỷ tỷ của nó đến đây.
“Thánh nữ của bộ tộc Long Quy tại khu vực Đông Hải của lãnh thổ Đại Hải - Long Kiều Nam xin chào Dương đạo hữu, đa tạ đạo hữu đã có ơn cứu mạng đệ đệ của ta, trên dưới bộ tộc Long Quy ta nhất định sẽ ghi nhớ phần ân tình này của đạo hữu.”
Nữ tử tự xưng là Long Kiều Nam đang nói chuyện, độc giả Dương Bách Xuyên thoải mái khom người cảm tạ.
“Long đạo hữu khách khí rồi, ta và lệnh đệ có vẻ hợp ý nhau, cứu hắn cũng chỉ là tiện tay thôi, đừng khách khí.” Dương mỗ đối mặt Long Kiều Nam rất đúng mực, không ăn khói lửa nhân gian, trong lúc nói chuyện mặt không đỏ không thở mạnh, hắn đương nhiên sẽ không nói, cứu đệ đệ ngươi là vì cướp bóc, ồ không, là vì mượn chút thiên tài địa bảo của Hải tộc, khụ khụ ~
Đương nhiên, đây chỉ là ý nghĩ ban đầu thôi, chính là vì lừa gạt thiên tài địa bảo trên người Tiểu Ô Quy, cũng vì muốn đi cướp bóc càng nhiều Hải Yêu giàu có, chỉ là sau đó hắn không ngờ Giao Long thái tử, Đại Bạch Sa và Chương Ngư công chúa lại bị Quan Thiên Ngạo tính kế luyện hóa ngược lại, thiên tài địa bảo trên người bọn họ cũng có thể luyện hóa, Dương Bách Xuyên không tìm được.
Mãi đến sau này Tiểu Ô Quy đứng ra giúp mình phòng ngự, Dương mỗ mới hoàn toàn coi Tiểu Ô Quy là bằng hữu, cho nên hiện giờ vẻ mặt lúc nói chuyện đầy vẻ chính trực.
Vẻ mặt Long Kiều Nam cũng nói cười không câu nệ, nhưng vẫn nghiêm túc nói cảm tạ: “Dù nói thế nào thì Dương đạo hữu cũng đã cứu đệ đệ ta, bộ tộc Long Quy ta đều phải ghi nhớ phần ân tình này, cám ơn đạo hữu.”
“Không cần khách khí...”
Hai người khách sáo một phen, cũng đang đánh giá lẫn nhau, ở trong mắt Dương Bách Xuyên, Long Kiều Nam ngoại trừ xinh đẹp như thiên tiên ra thì điều làm cho Dương Bách Xuyên kinh hãi nhất chính là một thân tu vi cường đại. Tuy là hắn không dám bất kính đi xem xét, nhưng cảm nhận từ khí tức, Long Kiều Nam chắc chắn có tu vi Phân Thần cảnh trung kỳ, thực ra chính là Hải Yêu có tu vi cao thâm đầu tiên mà Dương Bách Xuyên nhìn thấy từ trước đến giờ.
Ngay cả bảy tám thuộc hạ Hải Yêu đi theo bên cạnh Long Kiều Nam cũng đều là cấp bậc lục chuyển, làm cho Dương mỗ phải nhận thức lại nhất mạch Hải Yêu và bộ tộc Long Quy cường đại rồi, Đại Yêu lục chuyển có thể tồn tại ngang bằng với Phân Thần cảnh.
Long Kiều Nam cũng đang đánh giá Dương Bách Xuyên, ở trong mắt nàng ấy, Dương Bách Xuyên rõ ràng là Nhân tộc có cảnh giới Phân Thần cảnh sơ kỳ, thế nhưng chân khí trong cơ thể lại vô cùng dào dạt, so với tu sĩ cùng cấp bậc còn mạnh hơn gấp mười lần, quả thật làm cho nàng ấy khiếp sợ, trong lòng nghĩ phải kết giao thúc đẩy mối quan hệ này tốt lên mới được.
Ngay lúc hai người khách sáo nói chuyện phiếm với nhau, phía chân trời truyền đến tiếng thét dài: “Thu~”
“Là nhất mạch Phi Cầm đến ~” Hầu Đậu Đậu nói.
Dương Bách Xuyên quay đầu nhìn lại, chỉ thấy ở phía chân trời, mười mấy ráng màu lập lòe hiện lên, lúc đến gần mới thấy rõ, đó là những con chim có hình thể to hoặc nhỏ.
Dẫn đầu là một con chim thanh uyên có lông màu xanh lơ, nhìn thấy loài chim bay này, trong đầu Dương Bách Xuyên hiện lên con chim thanh uyên đi bên cạnh lão chim sẻ lúc đại náo thành Yêu Quang năm đó, mặc dù đã qua trăm năm, nhưng Dương Bách Xuyên có thể chắc chắn đó chính là chim thanh uyên hắn từng gặp lúc ở thành Yêu Quang.