Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên

Chương 240




Dương Bách Xuyên suy nghĩ chốc lát rồi chạy vào phòng tránh cho em gái nhìn thấy, sau đó lấy ra hơn hai mươi quả hồng thơm trong không gian bình Càn Khôn ra. Đây là loại trái cây con chồn thích nhất, ngon vô cùng, Dương Bách Xuyên cũng để dành cho em gái, có điều sau khi về quê anh bận quá nên quên béng.  

Nếu không phải hôm nay em gái tìm anh đòi chồn, thì anh không nhớ ra chuyện cho em gái quả hồng thơm.  

Anh đặt quả hồng thơm vào đ ĩa rồi bưng ra ngoài: "Đây là loại quả Hương Hương thích nhất, nếu hôm nay nó về thì em cho nó ăn quả này, nó sẽ không đi nữa."  

"Wow, quả ở đâu mà thơm thế anh!" Trong lúc nói chuyện, cô bé không kìm được lấy một quả bỏ vào miệng, khen ngon không ngớt.  

"Tối qua anh Trần mang đến. Em ăn từ từ thôi, anh có việc phải làm." Bây giờ Dương Bách Xuyên bịa chuyện như thần, tất nhiên anh không thể nói cho em gái biết chuyện mình có không gian bình Càn Khôn.  

"Vâng, anh đi đi!" Dương San San bị quả hồng thơm hấp dẫn, xua tay giục anh đi.  

Dương Bách Xuyên lắc đầu đi ra ngoài.  

Khi anh đến nhà Viên Kim Phượng, từ xa đã thấy cô ấy đứng trước cổng nhìn đông ngó tây như đang chờ ai đó.  

Khi trông thấy bóng dáng Dương Bách Xuyên, cô ấy lập tức nở nụ cười, đồng thời vội vàng chạy tới: "Nhóc Xuyên đến rồi, chị chờ cậu đã lâu, cậu còn không tới thì chị sang nhà tìm cậu luôn đó."  

"Chị Kim Phượng cố ý đợi em, khiến em vừa mừng vừa lo." Anh đã đoán được nguyên nhân Viên Kim Phượng chờ mình, chắc là ngày hôm qua dùng đan Tạo Hóa Sinh Cơ đã có hiệu quả.  

Anh có thể nhìn ra điều này từ làn da trắng bóng hồng hào của Viên Kim Phượng. Nhìn là da mịn màng căng bóng của đối phương, Dương Bách Xuyên không nhịn được nuốt nước miếng.  

Xem ra tình trạng của Viên Kim Phượng giống tình trạng của em gái anh, làn da đã phục hồi.  

Dương Bách Xuyên nhìn chằm chằm như vậy làm Viên Kim Phượng càng thêm ngượng ngùng. Cô ấy trợn mắt nói: "Nói chuyện đàng hoàng xem nào! Chị sốt ruột là bởi vì hôm qua mẹ chị đã uống thuốc và súp cá Rồng cậu mang tới, sáng nay bà ấy nói rằng hình như cảm thấy chân hơi ngứa, điều này chứng tỏ thuốc có hiệu quả.  

Nhóc Xuyên à, bây giờ chị đã tin cậu có thể chữa khỏi chân cho mẹ chị. Nếu mẹ chị thật sự có thể đứng lên một lần nữa, thì chị... chị có làm trâu làm ngựa cho cậu cả đời cũng không báo đáp hết."  

Viên Kim Phượng nói đến câu cuối thì mặt đã đỏ đến tận cổ, giọng nói cũng nhỏ như muỗi kêu.  

Nhưng Dương Bách Xuyên thính tai, nghe không sót một chữ. Anh mỉm cười đáp: "Chị Kim Phượng, nếu em chữa khỏi chân cho dì, em không cần chị làm trâu làm ngựa, chị làm hầu gái ủ ấm chăn cho em thì có thể suy xét, ha ha!"  

Toàn thân Viên Kim Phượng chợt run lên, cô ấy càng thêm ngượng ngùng, lắc đầu nguầy nguậy: "Không... không được, chị không thể hại cậu. Ý chị là nhà chị còn ít tài sản, chỉ cần có thể chữa khỏi chân cho mẹ chị, giúp mẹ chị đứng lên một lần nữa, thì chị chia cho cậu một nửa gia sản cũng được."  

Thật ra Dương Bách Xuyên chỉ đùa thôi. Nhìn dáng vẻ thẹn thùng như thiếu nữ của Viên Kim Phượng, anh nuốt nước miếng cười ha ha: "Em không thiếu tiền, nhưng thiếu một hầu gái bưng trà rót nước!"  

"Cậu... Chị... Nếu cậu không sợ chị khắc cậu, thì chị làm hầu gái cho cậu cũng được." Viên Kim Phượng nói lí nhí.  

"Ha ha ha, tự chị nói đấy nhé! Em nhận hầu gái bưng trà rót nước là chị rồi, trên đời này người có thể khắc em vẫn chưa xuất hiện đâu, ha ha ha!" Dương Bách Xuyên mừng thầm, cười như nắc nẻ.