Nếu như nói lúc trước tâm tư của hắn đối với Tiểu Ô Quy phần lớn đều là vì lợi ích thì bây giờ trong lòng Dương Bách Xuyên đã chấp nhận Tiểu Ô Quy đơn thuần mà nhát gan này rồi.
“Toàn Phong Kiếm~”
“Phụt~”
Dương Bách Xuyên phun ra một ngụm máu tươi, đột nhiên thi triển ra nhất kiếm Toàn Phong Kiếm cường đại nhất trong kiếm kỹ Toàn Phong.
Lúc trước hắn bế quan ở không gian Hắc Ám nhưng vì tu vi không đủ nên không có tu luyện nhất kiếm này, nhưng ở trong đầu diễn luyện tìm hiểu mười năm, chỉ cần tu vi đạt tới mức nhất định thì vẫn có thể thi triển ra, dù cho vẫn chưa đại thành, uy lực cũng phải cường đại hơn hai kiếm trước.
Hiện giờ tu vi của hắn đang là Phân Thần cảnh sơ kỳ, đương nhiên có thể thi triển ra.
Bởi vì chân khí trong cơ thể thi triển có chút miễn cưỡng, bất quá Dương Bách Xuyên không thể trơ mắt nhìn tiểu rùa mất mạng, liều mạng phun ra một ngụm máu huyết thi triển ra một chiêu Toàn Phong Kiếm.
Chỗ mà nhát kiếm chém trúng lập tức hình thành ba vòng xoáy kiếm khí.
“Ầm ầm ầm~”
Các loại băng tiễn, dây mây do lực Ngũ Hành biến thành đều lần lượt nát bấy dưới ba vòng xoáy của nhát kiếm này.
Băng tiễn biến mất, dây mây đứt thành từng khúc, tường đất sụp đổ, hỏa diễm tản đi, vật sắc bén phi ra từ trong bùn đất vỡ vụn.
Một con đường mở ra, Dương Bách Xuyên lắc mình trực tiếp xuất hiện bên người Tiểu Ô Quy.
Nếu không phải vì liều mạng thi triển một kiếm này, hắn cũng bị nhốt tại chỗ không qua được.
Trong lúc giơ tay lên, thần thông Thủ Cốt xuất hiện, Dương Bách Xuyên miễn cưỡng xé nát dây mây vây quanh người Tiểu Ô Quy.
Sau đó vung kiếm Đồ Long trong tay ra rồi hét lên: “Kiếm trận Hắc Liên, bắt đầu.”
Bốn đóa Hắc Liên xuất hiện xung quanh hắn và Tiểu Ô Quy, hình thành kiếm trận Tứ Tượng.
Phương pháp kiếm trận bậc này được xem như hắn tự tạo thành, công kích không vào được, còn có thể hình thành kiếm trận phòng ngự.
Đương nhiên sau khi kiếm trận Hắc Liên hình thành, hết thảy trở ngại đều bị chặn ở bên ngoài, hắn và Tiểu Ô Quy tạm thời an toàn.
Thế nhưng, muốn duy trì kiếm trận cần ý niệm thần hồn mạnh mẽ và rất nhiều chân khí của hắn, lúc này Dương Bách Xuyên thi triển ra hai kiếm lần nữa, đan điền của hắn thật sự đến mức dầu cạn đèn tắt rồi.
Nhưng hắn muốn duy trì kiếm trận Hắc Liên thì chỉ có thể liều mạng kiên trì.
Trong lòng khẽ động, từng viên linh đào trong không gian bình Càn Khôn tiến vào trong miệng, hiện giờ hắn rất cần dùng linh đào để bổ sung chân khí trong cơ thể.
May mà trên người hắn vẫn còn linh đào, chỉ cần có thời gian là hắn có thể khôi phục chân khí trong cơ thể và ổn định kiếm trận Hắc Liên.
Vốn dĩ Dương Bách Xuyên muốn trực tiếp thu Tiểu Ô Quy vào không gian bình Càn Khôn, thế nhưng thời gian không cho phép.
Chỉ có thể ăn linh đào để bổ sung chân khí trong cơ thể trước, chỉ cần cho hắn thời gian khôi phục chân khí trong cơ thể thì hắn sẽ có sức đánh một trận.
Nếu thật sự không được thì mạo hiểm tiến vào bình Càn Khôn.
Nhưng đó chỉ là tình huống xấu nhất, tu sĩ ở Sơn Hải Giới rất đông, hắn không dám công khai rút lui tiến vào bình Càn Khôn.
Bởi vì nếu người chủ nhân là hắn tiến vào bình Càn Khôn, bản thể của bình Càn Khôn sẽ bại lộ ra bên ngoài, ngộ nhỡ bị Quan Thiên Ngạo lấy mất thì hỏng bét, bình Càn Khôn không chỉ là bí mật lớn nhất của hắn, bên trong đó còn chứa thần hồn của sư phụ, tóm lại không tình trạng phải chết thì Dương Bách Xuyên sẽ không mạo hiểm tiến vào bình Càn Khôn.
Tất nhiên, sau khi bình ổn lại, vẫn cò thể thu Tiểu Ô Quy đáng thương vào đó.
Lúc này, vết nứt trên mai rùa của Tiểu Ô Quy đã đầy rẫy, khí tức cũng yếu đi rất nhiều.