Trong cơn hoảng hốt, Dương Bách Xuyên nghe thấy âm thanh của tiểu rùa đen, lập tức kinh hãi, vừa rồi khi bị mùi màu tươi chui vào xoang mũi, hắn lại thất thần?
Đây là hiện tượng rất đáng sợ.
Hiện tại hắn là người tu chân, cũng là một người tu chân có cảnh giới tu vi Phân Thần cảnh sơ kỳ, nguyên thần cường đại gấp mười lần tu sĩ cùng cảnh giới, nói về lực chiến đấu, có thể trấn áp hạ gục Trịnh Bân Bân tu vi Phân Thần cảnh trung kỳ trong nháy mắt, đủ để thuyết minh thực lực và tâm cảnh cường đại của Dương Bách Xuyên lúc này.
Dưới tình huống như vậy, hắn lại có thể xuất thần?
Advertisement
Chỉ có thể thuyết minh hắn bị hơi thở huyết tinh thổi đến từ rừng đá ảnh hưởng đến tâm.
Nếu không phải tiểu rùa đen kêu gọi, có lẽ hắn sẽ tiếp tục thất thần, nếu trong lúc thất thần có người đánh lén… Nghĩ đến đây Dương Bách Xuyên không khỏi đổ mồ hôi lạnh.
CMN còn ở ngay cạnh rừng đá, còn chưa chính thức đi vào, nếu thực sự đi vào trong rừng đá, còn không biết sẽ bị mùi máu tươi này ảnh hưởng như thế nào.
Thực sự kh ủng bố.
“Tiểu rùa đen có biết tại sao núi Huyết và rừng đá nơi này đều là màu máu không? Hơn nữa ngươi có ngửi được mùi máu tươi ngập trời ở đây không.” Dương Bách Xuyên hỏi tiểu rùa đen.
Tiểu rùa đen ngẫm nghĩ, nói: “Nghe a tỷ nói, nơi này có màu máu bởi vì máu của Thao Thiết nhuộm đỏ, trong lời đồn viễn cổ, Thao Thiết bị tiên nhân gi ết chết ở trong sào huyệt, máu tươi tràn ra từ trong sào huyệt nhuộm đỏ rừng đá nên mới như vậy.
Thao Thiết là dị thú viễn cổ, oán khí huyết tinh không tiêu tan, ngửi thấy sẽ ảnh hưởng đến tâm, người có tâm cảnh không xong hoặc có tâm ma sẽ bộc phát tâm ma, sau đó đánh mất bản thân, đến lúc đó khả năng cao sẽ biến thành một hung thú chỉ có oán khí và giết chóc, vô cùng đáng sợ.
Nhưng đại ca, không phải huynh có tiên phù bảo vệ sao? Thúc giục tiên phù có thể giữ vững bản tâm, không cần quá lo lắng, nhưng nếu thâm ma quá nặng cũng sẽ bị ảnh hưởng, cho nên nhất định phải giữ vững bản tâm.”
Dương Bách Xuyên gật đầu, sắc mặt càng thêm ngưng trọng, nói: “Cẩn thận, ngươi theo sát ta, sau khi đi vào rừng đá có thể gặp phải tộc nhân thì ngươi đi tìm tộc nhân, ta muốn đi tìm bằng hữu, nơi này quá cổ quái, đến lúc đó khả năng ta sẽ không rảnh để ý đến ngươi.”
Tiểu rùa đen gật đầu nói: “Đại ca yên tâm, ta có thể cảm ứng được sự tồn tại của tộc nhân, có lẽ ở một nơi nào đó trong rừng đá, huynh cứ đi cứu bằng hữu đi, không cần xen vào ta.”
“Đi thôi ~” Dương Bách Xuyên nói xong bước vào trong rừng đá.
Hắn biết Thao Thiết là một trong bốn hung thú viễn cổ, cùng với Hỗn Độn, Cùng Kỳ, Đào Ngột, được mệnh danh là tứ hung viễn cổ.
Thao Thiết có bản tính tham lam, nếu mùi máu tươi ở đây có thể ảnh hưởng đến tâm cảnh, gợi lên tâm ma, Dương Bách Xuyên cảm thấy lực lượng của tiên phù nhất định không có tác dụng mấy, bởi vì nhân tính cũng là tham lam.
Đặc biệt là người đi vào bí cảnh Thao Thiết, mỗi người đều mang theo mục đích riêng, đến đây tìm kiếm mảnh vỡ Thiên Trảm.
Một khi tâm sinh tham lam, chắc chắn sẽ bị huyết tinh của Thao Thiết dẫn phát tâm ma hoặc nói cách khác là gợi lên d*c vọng sâu trong nội tâm, đến lúc đó sẽ rất dễ dàng bị đánh mất bản tâm.
Vì vậy vừa đi vào Dương Bách Xuyên đã tự thôi miên bản thân, nhất định không được dâng lên tham niệm, nếu không sẽ bị lạc tâm, đánh mất chính mình sẽ rất nguy hiểm, nếu làm không tốt sẽ vĩnh viễn trụy ma đạo.
Toàn bộ rừng đá được tạo thành từ những cục đá khổng lồ có hình thù kỳ quái, các tảng đá lớn nối liền dày đặc, hòn đá nhỏ nhất cũng cao ba trượng, cục đá lớn nhất cao hơn ba mươi trượng, từng khối đá to trong rừng đá hoặc nằm ngang, hoặc dựng đứng, hoặc nghiêng…
Hợp thành một thế giới rừng đá.
Động đá trong khúc cong có lớn có bé, giống như đi vào mê cung, ánh sáng cũng trở nên vô cùng ảm đạm.
Càng vào sâu bên trong hoặc là nói càng đến gần sào huyệt Thao Thiết, mùi máu tươi càng dày đặc, dần dần từng luồng hơi thở huyết sát không ngừng truyền đến đánh sâu vào.
May mắn trên người Dương Bách Xuyên có được tiên phù, sau khi thúc giục chân khí hình thành một tầng bạch quang bảo vệ xung quanh người, ngăn cản từng đợt đánh sâu vào của huyết sát ở bên ngoài, lúc này mới làm hắn không bị ảnh hưởng.
Đúng lúc này bên cạnh vang lên âm thanh kêu rên của Ngô Mặc Thu.
Dương Bách Xuyên vội vàng nói: “Thu Nhi, hiện thân.”
Dứt lời, thân hình của Thu Nhi xuất hiện bên cạnh Dương Bách Xuyên, sắc mặt trắng bệch, nói: “Lúc nãy muội cắn nuốt rất nhiều u linh, bây giờ bị huyết sát nơi này đánh sâu vào, cần phải điều tiết hơi thở.”
“Muội đi vào hồ Càn Khôn điều tiết hơi thở đi, nơi này quá nguy hiểm.” Nói xong Dương Bách Xuyên vung tay lên đưa Ngô Mặc Thu vào trong không gian hồ Càn Khôn.
Hắn lại quên mất u linh mà Ngô Mặc Thu cắn nuốt chính là sinh linh bảo vệ bên ngoài sào huyệt Thao Thiết, bây giờ đến gần rừng đá tràn ngập máu tươi trong sào huyệt Thao Thiết, có lẽ là giữa hai bên có ảnh hưởng nên thu nàng vào không gian hồ Càn Khôn thì an toàn hơn.
Toàn bộ rừng đá đều tràn ngập sức mạnh huyết sát, Dương Bách Xuyên và tiểu rùa đen còn có thể chống đỡ, không chịu ảnh hưởng gì.
Sau khi thu Ngô Mặc Thu vào không gian hồ Càn Khôn, Dương Bách Xuyên yên tâm hơn hẳn.