"Ha ha, nếu là mấy vị hậu duệ thần thú kia của Yêu tộc các ngươi chặn đường, may ra còn có chút tác dụng. Bốn người các ngươi là cái thá gì? Muốn thỉnh giáo thì ta cho các ngươi toại nguyện!" Quan Thiên Ngạo bỗng bật cười: "Lâu Mãn ngươi lên đánh trận đầu, đánh chết không tính là làm trái ước định giữa hai tộc."
Quan Thiên Ngạo vừa dứt lời, bốn đại yêu tu đều thay đổi sắc mặt. Bọn họ biết thực lực của mấy vị Nhân tộc này, bản thân chỉ nhận mệnh lệnh kéo dài thời gian mà thôi. Nói là thỉnh giáo đấu pháp cho xuôi tai, chứ nếu đánh nhau thật thì sẽ bất chấp sinh tử, chết là hết.
Rõ ràng là bọn họ chặn đường đã chọc giận mấy thiên tài Nhân tộc này.
Nhưng không còn cách nào khác. Mấy cao thủ Yêu tộc ra lệnh cho bọn họ kéo dài thời gian, có thể kéo dài bao lâu thì kéo dài bấy lâu.
Bây giờ xem ra đối phương muốn lấy mạng.
"Thấy tình hình không ổn thì rút, chúng ta làm hết sức là được, mọi người đừng để liên lụy tới tính mạng." Mi Lộc truyền âm cho ba người bên cạnh.
...
Lâu Mãn là tay sai trung thành của Quan Thiên Ngạo. Hắn ta lập tức bước lên một bước, chỉ vào Mi Lộc: "Con nai kia ngươi ra đây, lão tử đánh với ngươi."
Advertisement
Lâu Mãn từng bị Dương Bách Xuyên cho ăn hành, nhưng đối mặt với Yêu tộc, hắn ta có lòng tin tuyệt đối. Đừng thấy cả hai đều là cảnh giới Xuất Khiếu đại viên mãn mà lầm, Lâu Mãn là thiên tài núi Thần Binh, một thế lực siêu nhiên của Nhân tộc đấy. Bản thân hắn ta có thực lực không tầm thường, hơn nữa trên người có bí bảo của sư môn. Cho dù đánh với yêu tu cảnh giới Phân Thần sơ kỳ, hắn ta cũng chẳng sợ, chứ đừng nói chi đến một tên Mi Lộc tương đương cảnh giới Xuất Khiếu.
Mi Lộc Lộc Trạng Nguyên đứng ra, híp mắt nhìn Lâu Mãn.
"Hừ!"
Lâu Mãn thẳng tay vung một quyền về phía Mi Lộc, trên nắm đấm phát ra ánh sáng.
"Gừ!"
Mi Lộc bên phe Yêu tộc gầm gừ với Lâu Mãn, từng làn sóng năng lượng truyền ra từ trong miệng gã.
Mấy người Dương Bách Xuyên xem cuộc chiến đều có thể nhìn thấy Mi Lộc công kích bằng sóng âm, dường như mang theo sức mạnh thần hồn.
Mấy người Quan Thiên Ngạo nhíu mày, lo lắng cho Lâu Mãn.
Không ngờ Mi Lộc lại sử dụng công kích sóng âm, điều quan trọng nhất là còn có thể ảnh hưởng tới thần hồn.
Trong tầm mắt mọi người, nắm đấm của Lâu Mãn bỗng dưng dừng lại, ánh mắt rã rời, rõ ràng là công kích sóng âm đã ảnh hưởng tới thần hồn của hắn ta.
Dương Bách Xuyên lắc đầu, thầm nói trong lòng: "Tên Lâu Mãn này đúng là đầu óc ngu si, tứ chi phát triển!"
Có điều hắn phát hiện mấy người Quan Thiên Ngạo nhíu mày nhưng nét mặt không mấy lo lắng.
Điều này chứng tỏ mâu thuẫn giữa sáu thế lực lớn không đơn giản, chỉ mong đối phương chết. Nhưng nghĩ kỹ thì thấy không đúng. Cho dù mọi người bất hòa cỡ nào cũng chỉ là mâu thuẫn nội bộ, lúc đối mặt với Yêu tộc vẫn phải đoàn kết một lòng, bất cứ Nhân tộc nào cũng phải biết điều này.
Nhưng mấy người Quan Thiên Ngạo, Hạ Thiền lại không lo lắng cho lắm.
Điều này khiến Dương Bách Xuyên chợt nghĩ đến một thứ, rất có thể là bí bảo nhỉ?
Ngay từ đầu sáu người này đã nhắc tới bí bảo, người nào người nấy đều rất thần bí. Nhưng Dương Bách Xuyên không biết bí bảo gì mà có thể khiến mấy người họ bình tĩnh như vậy?
Lâu Mãn đã dừng tấn công, ánh mắt đờ đẫn, rõ ràng là thần hồn đã bị sóng âm của Mi Lộc tấn công. Trong tiếng gầm rú, trong tay Mi Lộc lóe lên hàn quang, một thanh phi kiếm xuất hiện đâm về phía đầu Lâu Mãn. Vậy mà năm người Quan Thiên Ngạo không có ai ra tay hoặc có ý định nhắc nhở.
Điều này đã đủ chứng minh sáu người họ đều rất có lòng tin với bí bảo trên người mình.
Lúc trước Dương Bách Xuyên còn hỏi Hạ Thiền và Diệp Vô Tâm, Diệp Vô Tâm không trả lời mà chỉ nói bí bảo của họ là đồ của tiên gia, nhưng cụ thể là cái gì thì không thể nói.
Bây giờ xem ra bí bảo trên người Lâu Mãn sắp ra tay rồi, nếu không hắn ta chỉ còn đường chết.
Dương Bách Xuyên vô cùng chờ mong, muốn nhìn xem nó là bí bảo tiên kiếm gì.
Một giây sau, khi phi kiếm của Mi Lộc Lộc Trạng Nguyên sắp đâm trúng Lâu Mãn, trong tầm mắt Dương Bách Xuyên xuất hiện biến cố bất ngờ.
Tên họ Dương nào đó nói thầm: "Quả nhiên là có lá bài tẩy!"
Chỉ thấy toàn thân Lâu Mãn bỗng phát ra ánh sáng màu trắng ngà chói mắt như mặt trời, Dương Bách Xuyên nhìn suýt mù luôn, phải che mắt lại.
Đồng thời, một luồng khí tức khiến người ta nghẹt thở phát ra.
Sau đó, Dương Bách Xuyên chỉ nghe thấy một tiếng hét thảm thiết: "Á!"
Là tiếng hét của tên Mi Lộc kia.