Sau khi truyền thụ "Phong Đô quyết" cho Bộ Thanh Mai xong, để nàng làm quen với công pháp, nguyên thần của Dương Bách Xuyên ra khỏi trụ Âm Sát, nguyên thần quay lại lỗ hổng bắt đầu cách dùng sức mạnh thu thập trụ Âm Sát.
Trong khi quan sát, Dương Bách Xuyên phát hiện ra trụ Âm Sát chính nguồn gốc hình thành của toàn bộ núi Ma Quật, thậm chí còn là kết tinh từ suối nguồn Âm Sát, thậm chí hắn còn hoài nghi ma long đã bị cắn nuốt có khi cũng có nguồn gốc từ trụ Âm Sát.
Khí Âm Sát mạnh mẽ thật ra đều từ trụ Âm Sát bay lên núi Ma Quật.
Nếu như nói ma long do suối nguồn Âm Sát sinh ra trong trời đất, vậy thì trụ Âm Sát cao chừng chín trượng đường kính hơn một mét trước mặt Dương Bách Xuyên còn to hơn cả ma long lúc trước.
Cũng không biết hồ Càn Khôn đủ để cất trụ Âm Sát vào trong không.
Dương Bách Xuyên đứng trước một trụ Âm Sát, tập trung lực Thần Hồn, niệm chú trong lòng: "Thu..."
"Ầm đùng đùng..."
Tiếng sấm sét vang lên.
Toàn bộ lòng đất trong vực sâu cũng bắt đầu rung chuyển.
Sau khi tiếp xúc với phù văn giam giữ trên người Bộ Thanh Mai, nguyên thần của nàng có thể bám lên trên trụ Âm Sát.
Sau khi Dương Bách Xuyên niệm một chữ "thu", hắn cảm giác được Bộ Thanh Mai và trụ Âm Sát đã vào trong không gian của túi Càn Khôn..
Nhìn kỹ hơn thì quả nhiên trụ Âm Sát trước mặt đã biến mất không thấy đâu nữa.
Trong ý thức, nó cũng đã xuất hiện ở trong không gian của túi Càn Khôn.
Vốn tưởng rằng còn phải tốn chút thời gian, không ngờ chỉ cần niệm chú một lần đã xong rồi.
Ngay khi hắn vừa thở phào nhẹ nhõm, đất núi sạt lở rung chuyển, Dương Bách Xuyên biến sắc, bây giờ mới phát hiện ra núi Ma Quật sắp sụp đổ.
Vội vàng hóa thành một đường cầu vồng bay lên, quan trọng nhất là phải rời khỏi đây càng sớm càng tốt.
Khi Dương Bách Xuyên phi người rời khỏi vực thẳm núi Ma Quật, cả tòa núi Ma Quật cũng hoàn toàn sụp đổ.
Ba mươi sáu hang của hang Ma Vương, hang thứ nhất tượng trưng cho cấp cao nhất, đến giờ đã bị phá huỷ.
Chuyện này là bởi vì nền móng của trụ m Sát đã bị Dương Bách Xuyên lấy mất, không sụp đổ mới là lạ.
Trên bầu trời có rất nhiều người đang bay lơ lửng, có người của núi Ma Quật, cũng có phụ thân hắn - Dương Quốc Trung cùng với mẫu thân hắn - Đoan Mộc Uyển Nhi, còn có cả nữ nhân mà họ đã giải cứu từ tế đàn.
Tất cả mọi người trơ mắt nhìn hang thứ nhất bị phá huỷ và trở thành lịch sử như vậy.
Sau khi Dương Bách Xuyên xông ra ngoài, hắn phi người đến trước mặt cha mẹ.
"Xuyên Nhi, đã cứu được người ra chưa?" Dương Quốc Trung hỏi.
"Ừm…" Dương Bách Xuyên lên tiếng tỏ vẻ thành công.
Dương Quốc Trung biết con trai mình có bí mật là không gian bình Càn Khôn, ông cho rằng hắn đã thu người vào không gian bình Càn Khôn rồi nên cũng không hỏi nhiều nữa.
Mà người của hang Ma Vương thì lại đang ùn ùn kéo đến, nhưng không một ai dám tiến lên. Cha con Dương Bách Xuyên giết chết Ma Tôn, có một vài người trong bọn họ đã tận mắt chứng kiến nên không ai dám xông lên tìm chuyện xui xẻo.
Với lại Đại Tôn Ma Đầu có thể vào được hang Ma Vương hoàn toàn là do lão ta đã dùng vũ lực trấn áp, luyện hóa mười đại cao thủ Xuất Khiếu Cảnh đại viên mãn đứng đầu ba mươi sáu hang của hang Ma Vương thành ma nô. Hiện giờ toàn bộ hang Ma Vương cũng không cao thủ nào có thể đối phó với cha con Dương gia.
Đối với mấy người bọn họ, cái chết của Ma Tôn tính ra lại là một sự giải thoát. Kể từ khi Ma Tôn tìm tới hang Ma Vương, quả thực chính là thảm hoạ, nói giết người là giết người, phụ nữ trong ba mươi sáu hang còn thảm hơn nữa cơ, mọi người đều giận mà không dám nói gì.
Giờ thì tốt rồi, Dương Bách Xuyên giết chết Ma Tôn thì chẳng khác nào đang diệt trừ tai hoạ thay cho bọn họ, bọn họ vui mừng còn không kịp nữa là.
Cho nên không một ai ra tay với cha con Dương Bách Xuyên, mà nói thật ra là không dám. Hắn có thể giết chết Ma Tôn cường đại, đủ để chứng minh hắn có thực lực sâu không lường được.
Tuy rằng hang thứ nhất tượng trưng cho hang Ma Vương cấp cao nhất đã bị phá hủy nhưng đại ma đầu lại bị diệt trừ, bởi thế người của ba mươi lăm hang còn lại đều thấy chuyện này không quá quan trọng.
Trong tương lai, hang Ma Vương vẫn là thánh địa tiêu dao, tuy rằng mấy người như bọn họ bị gọi là ma đạo, chỉ biết co đầu rút cổ trong nhà, nhưng đâu phải là không thể theo đuổi đại đạo chứ?
...
Khi Dương Bách Xuyên đang nói chuyện với phụ thân, toàn thân Đoan Mộc Uyển Nhi run lên khe khẽ, khóe miệng bà mấp máy nhìn Dương Bách Xuyên nói: "Xuyên Nhi..."
"Ta... Chúng ta rời khỏi đây trước rồi nói sau." Dương Bách Xuyên đối mắt với mẫu thân, hắn vội vàng rời mắt đi chỗ khác, trong lòng cực kỳ rối loạn. Hắn tạm thời không biết nên giao tiếp với mẫu thân như thế nào, rốt cuộc thì trong lòng hắn vẫn có khúc mắc.