Suy cho cùng vẫn là đồng hương, là cố nhân, càng là người mà Bộ Thanh Mai xem như tỷ tỷ, xem như bạn thân.
Thế nhưng... Lòng dạ nữ nhân như kim dưới đáy biển, hắn chẳng thể ngờ rằng Trương Thiến lại đi tới bước đường này.
Lúc trước Trương Thiến cũng vì ganh ghét Bộ Thanh Mai, hay nói cách khác là mù quáng hơn Bộ Thanh Mai, thậm chí không tiếc tốn công tốn sức rót rượu cho hắn, diễn một màn mỹ nhân kế.
Nhưng trong mắt hắn Trương Thiến tâm kế quá nặng, vô cùng phù phiếm, Dương Bách Xuyên không thích nàng ta.
Ngày đó sau khi từ chối, Trương Thiến rời khỏi Vân Kỳ, nói với Dương Bách Xuyên sẽ hận hắn, thậm chí sẽ khiến Dương Bách Xuyên hối hận.
Hắn không coi ra gì, nhưng ai ngờ lại có một ngày như vậy, nàng ta trở thành thầy trò với kẻ thù của mình Đại Tôn Ma Đầu chứ?
Giờ phút này đối mặt với Trương Thiến, thật ra trong lòng Dương Bách Xuyên không quá hận, chỉ là cảm thấy nàng ta đáng thương.
Suy cho cùng là nàng ta sống quá hư vinh!
Nếu như năm đó Trương Thiến cùng Bộ Thanh Mai đến Vân Kỳ cũng đơn thuần kiên định như Bộ Thanh Mai, có lẽ dù hai người không thể trở thành người yêu thì ít nhất cũng sẽ là bạn tốt.
Đáng tiếc, từ khi bắt đầu quen biết Trương Thiến, trong mắt Dương Bách Xuyên nàng ta đã là một nữ nhân rất hay suy nghĩ, mọi chuyện so đo quá mức, giỏi tính toán. Nữ nhân như vậy Dương Bách Xuyên không thích.
Trái lại năm đó Bộ Thanh Mai đơn thuần như một tờ giấy trắng, không có một chút tâm kế nào. Đó cũng là lý do Dương Bách Xuyên thân thiết với Bộ Thanh Mai. Hắn luôn có thể tìm được cảm giác như em gái nhà bên trên người Bộ Thanh Mai. Bộ Thanh Mai là nhỏ tuổi nhất đơn thuần nhất trong số mấy nữ nhân của Dương Bách Xuyên, cũng là người Dương Bách Xuyên sủng ái.
Đáng tiếc...
Một tay Trương Thiến hủy hoại Bộ Thanh Mai.
Dương Bách Xuyên nhìn Trương Thiến, không ra tay giết nàng ta mà thở dài một tiếng.
"Ha ha! Dương Bách Xuyên ngươi ra tay đi, có thể chết trong tay ngươi cũng tốt." Trương Thiến cười tự giễu nói, nàng ta biết mình xong rồi, từ khi bắt đầu đốt cháy nguồn sinh mệnh đã định trước sẽ chết.
"Ta sẽ không giết ngươi, đi tìm Thanh Mai với ta." Dương Bách Xuyên nói xong vẫy tay tóm lấy Trương Thiến, lập tức nhìn về phía tế đàn bên kia, toàn thân chấn động, quả thật nhìn thấy trong ngực phụ thân ôm một nữ nhân.
Tám chín phần mười chính là mẫu thân Đoan Mộc Uyển Nhi.
Lúc đi qua chỉ thấy mẫu thân không khác mấy so với trong trí nhớ của hắn, có điều giờ phút này bà thực sự đang hôn mê, tất cả mọi người tế đàn bị hấp thụ sức sống, cũng đều bị phong ấn thần hồn, dấu ấn bản mạng bị giam cầm trong chuông Trấn Hồn.
Sau khi Dương Bách Xuyên đi qua lấy chuông Trấn Hồn ra, trong lòng khẽ đồng phóng thích tất cả thần hồn bị giam cầm trong chuông Trấn Hồn ra ngoài.
Dấu ấn thần hồn của mẫu thân cũng được Dương Bách Xuyên cẩn thận độ vào ấn đường.
"Bách Xuyên, sao mẹ con vẫn chưa tỉnh dậy?" Mắt Dương Bách Xuyên đỏ bừng, đợi vài phút rồi vẫn không nhịn được hỏi thăm.
"Cha, cha chờ một lát nữa đã, dấu ấn thần hồn trở về vị trí cũ cần có thời gian thích ứng. Huống hồ mẹ con bị mất sức mạnh sự sống nên rất suy yếu." Trong lúc nói chuyện Dương Bách Xuyên lấy ra một giọt nước Sinh Mệnh đút cho mẫu thân, dùng để bổ sung sức mạnh sự sống của bà.
Chừng năm phút sau, Đoan Mộc Uyển Nhi chậm rãi tỉnh lại.
Dương Bách Xuyên thấy mẫu thân sắp tỉnh thì đột nhiên trong lòng có chút phiền muộn, rất mất tự nhiên. Khi còn bé có thể nói hắn đã hận mẫu thân cho tới khi tốt nghiệp đại học.
Hận bà sau khi phụ thân mất tích bỏ lại hắn và muội muội còn trong tã lót và cả nãi nãi, một đi không trở lại. Mặc dù sau này từ trong miệng ngoại công hắn biết được năm đó mẫu thân bỏ lại bọn họ là để đi tìm phụ thân.
Nhưng Dương Bách Xuyên luôn cảm thấy trong lòng có một cái gai, từ góc độ một người vợ thì bà không làm sai.
Nhưng từ góc độ một người mẹ, bà không hợp cách. Bất kể thế nào cũng không nên vứt bỏ hắn và muội muội còn trong tã lót một đi không trở lại, điều này khiến Dương Bách Xuyên có chút khó có thể buông được.
Mắt thấy mẫu thân sắp tỉnh lại, đột nhiên Dương Bách Xuyên nói: "Cha, cha chăm sóc mẹ đi, con đi tìm Thanh Mai." Nói xong hắn không đợi Dương Quốc Trung trả lời, một tay túm Trương Thiến bay đi mất.
"Bách... Hầy!" Dương Quốc Trung gọi Dương Bách Xuyên đã rời khỏi điện Thiên Ma, thật ra Dương Quốc Trung đoán được vài phần, có lẽ trong lòng Dương Bách Xuyên không biết nên đối mặt với Đoan Mộc Uyển Nhi thế nào, hay nói cách khác là cảm xúc hận hay yếu rất phức tạp, hắn lãng tránh cũng bình thường.
Sau khi cha con đoàn tụ, Dương Quốc Trung biết được từ trong miệng con gái Dương San San và mấy người vợ của Dương Bách Xuyên khi còn bé anh em hai người khó khăn thế nào, đồng thời cũng hận mẫu thân vì đã bỏ lại bọn họ.