*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Sơn động Khô Lâu có cửa đá vừa dày vừa nặng cao chừng chín trượng*, trông có vẻ nặng nề nhưng nếu dùng lực mạnh thì vẫn có thể đẩy ra dễ dàng, nhưng sợ mỗi cái là nó có trận pháp gì bảo vệ thôi.
(*) 1 trượng bằng 10 thước
Dương Bách Xuyên tiến lên quan sát một phen, trên cửa lớn cũng không có dấu vết của trận pháp nào cả.
Hai cha con nhìn nhau rồi gật đầu, đồng thời đẩy cửa ra.
"Ầm ầm ầm..."
Cửa đá nặng nề màu xanh xám phát ra tiếng động trầm đục, bị đẩy mở từng chút một.
Sau khi cửa đá bị đẩy ra hết, đưa mắt nhìn vào chỉ thấy bên trong đen ngòm, giơ tay không thấy được năm ngón. Dương Bách Xuyên phóng thích linh thức đi thăm dò thử, nhưng vô hình trung linh thức bị cản lại.
Tình huống thế này vô cùng kỳ lạ, dưới tình huống dùng mắt thường không nhìn thấy bên trong, linh thức bị ngăn cản không thể sử dụng, cũng không cảm giác được có sức mạnh đặc biệt gì, quả thật khiến người ta đoán không ra.
Bình thường những nơi không biết mới khiến người ta cảm thấy bất an.
Dương Bách Xuyên dằn cảm giác bất thường xuống, nói với phụ thân Dương Quốc Trung: " Cha, chẳng phải người nói mấy năm nay vẫn có thể nghe thấy được tiếng mẫu thân chịu khổ trong cấm địa của Nghiêm gia ư, bây giờ nhìn lại nơi này yên tĩnh quá mức, làm gì có tiếng nào, tiếng gió cũng không có."
Advertisement
"Khụ khụ!" Dương Quốc Trung lúng túng ho khan nói: "Ta... Ta lừa mình dối người thôi!"
Dương Bách Xuyên nghe xong im lặng, nhưng trái lại tưởng tượng, cảm thấy phụ thân thật đáng thương, một mình ở một thế giới xa lạ khác, mấy chục năm đều mong nhớ người nhà.
Đột nhiên một ngày nào đó trong lúc vô tình phát hiện tin tức của thê tử ở thế giới xa lạ này, có thể tưởng tượng được ông sẽ kích động bao nhiêu, thế nhưng lại phát hiện thê tử bị người ta dồn vào nơi nguy hiểm.
Đối mặt với tình huống này, tất nhiên ông sẽ muốn đi tìm thê tử như điên, muốn báo thù cho bà. Nhưng kẻ địch quá mạnh, ông ở đây khắc khổ tu luyện trong bất lực, trong sáu mươi năm đạt được cảnh giới tu vi mà tu chân giả bình thường muốn đạt được hoặc không đạt được cả đời.
Thậm chí còn đi theo con đường sửa chữa Huyết Trận cực đoan chỉ đề tìm gặp thê tử, thế nhưng ông lại sợ bà đã chết nên phải tự thôi miên bản thân bà chưa chết, vẫn còn ở cấm địa Nghiêm gia, thỉnh thoảng còn truyền ra tiếng kêu thảm thiết. Bà đang chịu khổ trong cấm địa Nghiêm gia, bà còn sống chờ ông tới cứu...
Vì vậy Dương Bách Xuyên không cười phụ thân, trái lại cảm thấy phụ thân không dễ dàng.
Dương Bách Xuyên nhìn ông nói khẽ: "Cha, con tin nhất định mẹ còn sống, nhất định chúng ta có thể cứu bà ra, cả nhà đoàn tụ."
"Phải, ta cũng tin bà ấy còn sống. Năm đó Nghiêm gia thật sự có người tận mắt nhìn thấy mẹ của con bị ép tiến vào đây, điều này không thể sai được. Ta đã tìm được người dồn ép mẹ con năm đó, sưu hồn của hắn, không sai."
Dương Quốc Trung kiên định nói.
"Chúng ta vào thôi!"
Dương Bách Xuyên nhìn phụ thân thở dài trong lòng, hai cha con bọn họ không dám nghĩ về hướng xấu nhất, kỳ thật hắn biết có lẽ mẫu thân còn sống là hy vọng xa vời.
Nhưng bất kể thế nào thì hắn nhất định phải vào xem thử cái nơi được gọi là cấm địa Nghiêm gia này, cho dù là kết quả xấu nhất, hắn có thể cho mình và phụ thân một đáp án.
Nghiêm gia đáng chết cũng đã chết.
Chuyện này đã làm được, bây giờ chỉ xem một bước cuối cùng.
Rốt cuộc mẫu thân còn sống hay đã chết?
...
"Đi!"
Dương Quốc Trung đứng ở cửa vô cùng kiên định, trong miệng thốt ra một chữ.
Ngay sau đó hai cha con kề vai sát cánh bước chân vào trong bóng tối, nhưng đi vào chưa tới chín thước thì cửa đá sau lưng đột nhiên vang ầm một tiếng, tự động đóng lại.
Lần này sau lưng không còn ánh sáng chiếu tới, toàn bộ thế giới đều rơi vào trong bóng tối vô tận.
Ngay sau đó trong sự kinh ngạc của hai cha con, dưới tình huống không có bất kỳ phản ứng gì, đột nhiên phía trước truyền tới một sức mạnh khổng lồ, nói chính xác là một lực cắn nuốt vô cùng to lớn truyền tới.
Gần như không có bất kỳ sức ngăn cản phà phản ứng phản kháng nào, hai cha con đã cảm nhận được cơ thể xoay tròn, càng lúc càng nhanh, giống như bị lỗ đen nuốt vào. Dương Bách Xuyên chưa kịp suy nghĩ đã cảm thấy ý thức càng lúc càng mơ hồ, cuối cùng hoàn toàn mất đi ý thức.
...
Cũng không biết đã bao lâu trôi qua, khi Dương Bách Xuyên tỉnh lại lần nữa phát hiện cơ thể đang ngâm trong nước đá trong vắt lạnh thấu xương.
Sau khi ý thức khôi phục, Dương Bách Xuyên đột ngột đứng dậy.
"Rào rào!" một tiếng bọt nước nhộn nhạo.
"Cha!"
Phản ứng đầu tiên của hắn chính là hét gọi phụ thân Dương Quốc Trung.
Nhưng từng tiếng như đá chìm đáy biển, điều này khiến trái tim Dương Bách Xuyên chìm xuống đáy cốc.
Ngẫm lại sau khi đi vào cấm địa Nghiêm gia, vô hình tủng bị bóng tối cắn nuốt, sau đó bịt một lực hút to lớn cuốn vào, mất đi ý thức. Bây giờ nghĩ lại thì hẳn cấm địa Nghiêm gia là truyền tống gì đó, không phải là trận pháp mà là tồn tại giống như lỗ đen.
Dù sao bất kể thế nào thì chuyện duy nhất hiện tại chính là tìm kiếm phụ thân Dương Quốc Trung.
Dương Bách Xuyên nhìn sơ qua hoàn cảnh, tuy rằng chỗ này lờ mờ nhưng có thể thấy được xung quanh, có lẽ hắn đan ở trong một hang núi, bên dưới là một con sông ngầm.