Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên

Chương 2148




Vừa dứt lời, sức sống cả người Hoa Liễu Tường tiêu tan.  

“Lão tam!” Trịnh Bân Bân rơi nước mắt, khàn giọng gọi một tiếng.  

Dương Bách Xuyên thở dài: “Hoa huynh yên tâm, chỉ cần còn một hơi thở, ta sẽ giúp ngươi đưa Trịnh Bân Bân về vương thành phiêu lưu.”  

Trong lòng chợt động, đánh thức Thiện Linh và Trùng Tử để bọn nó trông chừng Huyết Lang biến dị trước, bản thân hắn thì ngồi xổm người xuống kiểm tra tình hình vết thương của Hoa Liễu Tường nhưng cuối cùng vẫn là bất lực, tâm mạch và Nguyên Thần cả người Hoa Liễu Tường đều tan rã, cho dù nước Sinh Mệnh cũng không có cách nào chữa trị.  

Mặc dù Hoa Liễu Tường chưa nói xong nhưng Dương Bách Xuyên lại biết điều hắn lo lắng là Trịnh Bân Bân.  

Dương Bách Xuyên không ngờ sự việc lại phát triển tới bước này, tất cả đều xảy ra quá nhanh, hắn cũng có lòng mà không có sức.  

Nếu như sớm biết khe núi Huyết Lang sẽ có nhiều Huyết Lang như vậy, hoặc nói sớm biết sẽ tồn tại Huyết Lang biến dị mạnh mẽ như vậy, Dương Bách Xuyên sẽ thu cả bốn người vào trong không gian bình Càn Khôn.  

Nhưng trên đời không có nếu như, bình Càn Khôn là bí mật lớn nhất của hắn, mặc dù tạm thời hợp lực với bốn người nhưng vẫn chưa đến mức khiến hắn đào tim đào phổi ra vì họ.  

Đổi lại là bất cứ ai khác đều sẽ không lập tức đào tim gan của mình ra cho bạn bè vừa quen biết được hai ba ngày. Hơn nữa quen biết bốn người Trịnh Bân Bân, Dương Bách Xuyên đâu thể không nhìn ra chỉ có Trịnh Bân Bân coi hắn là bạn bè, thật sự chấp nhận hắn, còn ba người khác thực ra đều là nể mặt Trịnh Bân Bân mà coi hắn là bạn bè, cho nên Dương Bách Xuyên chưa để lộ ra không gian bình Càn Khôn.  

Hơn nữa từ lúc vào khe núi Huyết Lang gặp Huyết Lang, dù muốn thu bốn người vào không gian bình Càn Khôn cũng không có thời gian, hắn có thể chém giết với Huyết Lang biến dị đến bây giờ đã rất khó khăn rồi.  

Cũng không tính thẹn với ba người Bạch Tiểu Sinh đã chết, dù sao hắn cũng đã chảy máu, cũng đã cố gắng.  

Còn về bây giờ chỉ còn lại một mình Trịnh Bân Bân, trong lòng Dương Bách Xuyên nghĩ thực sự không được thì đưa Trịnh Bân Bân vào không gian bình Càn Khôn, giữ mạng nhỏ trước quan trọng hơn.  

Mặc dù bình Càn Khôn có hai ba trăm người của Vân Môn nhưng từng người tu vi có thể đều không cao, tỷ muội Lục gia cao nhất cộng thêm chị Mai có thần thông thiên phú cố lắm cũng mới là Nguyên Anh sơ kỳ, người khác đều là Kim Đan kỳ, với tu vi như vậy Dương Bách Xuyên không dám thả ra giúp đỡ.  

Trong cả khe núi Huyết Lang, Huyết lang tùy tiện xách ra một con tu vi cao nhất cũng là Nguyên Anh đại viên mãn, Xuất Khiếu sơ kỳ trung kỳ cũng có, để người của Vân Môn trong không gian bình Càn Khôn ra giúp đỡ chắc chắn không khác gì đi tìm chết, cho nên Dương Bách Xuyên tuyệt đối sẽ không triệu hồi bọn họ từ trong không gian bình Càn Khôn ra, cho dù bản thân hắn bị thương nặng gần chết cũng sẽ không để người thân bạn bè bị tổn hại.  

Cho nên ở hoàn cảnh khó khăn của khe núi Huyết Lang chỉ có thể là năm người bọn họ tự mình đối mặt, sống chết có số.  

Trước sau đã có ba huynh đệ chết đi, tóc Trịnh Bân Bân xõa tung, thủ ở bên cạnh xác của Hoa Liễu Tường và Thiết Hùng, ngoài đỏ mắt ra lại không rơi nước mắt, điểm này ngược lại nằm ngoài dự đoán của Dương Bách Xuyên, có điều lại cũng càng khiến hắn lo lắng cho nàng ta hơn, tâm sự nén trong lòng mới đáng sợ.  

Lúc này cũng không biết làm sao an ủi Trịnh Bân Bân, nhưng hắn nhất định phải lên tiếng nói chút gì đó, phía trước còn có Huyết Lang biến dị như hổ rình mồi, súc sinh này sau một trận chiến cũng bị thương không nhẹ, nhưng tình hình vẫn tốt hơn Dương Bách Xuyên.  

Bây giờ có lẽ là thấy Dương Bách Xuyên và Trịnh Bân Bân hơi đến bước đường cùng, ngược lại nó không vội tấn công nữa, trông Huyết Lang biến dị cũng đang chậm rãi điều chỉnh, Dương Bách Xuyên tin rằng đợi con súc sinh này điều chỉnh khí tức thông thuận, nó nhất định sẽ nhào lên cắn xé hắn và Trịnh Bân Bân.  

Xung quanh còn chín con Huyết Lang bình thường thực lực Xuất Khiếu trung kỳ, lúc trước bị mấy người Trịnh Bân Bân giết gần hết, chín con này coi như là nổi bật trong số đó, cũng có trí khôn nhất định. Bọn nó không tiến lên, bị giết sợ rồi, cũng đang đợi mệnh lệnh của Huyết Lang biến dị.  

Tình hình rất nguy hiểm, nhưng Dương Bách Xuyên không quan tâm, hắn đã quyết định rồi, lát nữa sẽ dẫn Trịnh Bân Bân vào trong không gian bình Càn Khôn trốn tránh.  

“Bân Bân nhặt xác đi.” Dương Bách Xuyên cuối cùng cũng lên tiếng nói ra một câu chói tai như vậy.  

Thi thể của Bạch Tiểu Sinh đã bị Huyết Lang xé xác, không thể để Thiết Hùng và Hoa Liễu Tường cũng không còn hài cốt.  

Cả người Trịnh Bân Bân run rẩy, vung tay thu thi thể của Hoa Liễu Tường và Thiết hùng vào trong pháp khí dự trữ, sau đó vẻ mặt kiên nghị nói: “Xuyên Tử xin ngươi một chuyện.”  

“Ngươi nói.” Dương Bách Xuyên không biết Trịnh Bân Bân muốn nói gì, có điều vẫn lên tiếng đồng ý, Trịnh Bân Bân tiếp nhận hắn là bạn bè từ tận đáy lòng, mà hắn cũng như vậy, chỉ cần có thể làm được yêu cầu của Trịnh Bân Bân hắn nhất định sẽ làm. Trong lòng nghĩ có phải Trịnh Bân Bân muốn hắn trả thù cho ba người Bạch Tiểu Sinh không, nếu là như vậy Dương Bách Xuyên sẽ đồng ý.  

Cùng lắm vào bình Càn Khôn điều dưỡng chút, đợi các mặt của thân thể khôi phục bình thường, rồi ra ngoài chém giết Huyết Lang là được.  

Thế nhưng chỉ thấy ánh mắt Trịnh Bân Bân nhìn về phía Huyết Lang xung quanh, giọng điệu bình tĩnh nói: “Giúp ta đưa phân thân Thuần Dương về điện phiêu lưu gia cho ông của ta, tốc độ của ngươi nhanh, ta hãm chân những Huyết Lang này chắc vẫn có thể làm được. Nhưng súc sinh này giết huynh đệ ta, thù này không đội trời chung. Cho dù ta tự bạo đan điền cũng phải kéo mấy con đệm lưng, nếu như hai chúng ta đi cùng nhau, tình hình bây giờ là sẽ không đi được, cho nên nhờ ngươi rồi.”  

Sau khi nói xong, Trịnh Bân Bân tháo một nhẫn trữ vật trong tay xuống đưa cho Dương Bách Xuyên, bên trong là phân thân Thuần Dương.  

Nghe Trịnh Bân Bân nói xong, Dương Bách Xuyên nhìn chiếc nhẫn nàng ta đưa qua mà sửng sốt, không nhận lấy, ngược lại hỏi: “Ngươi tin tưởng ta như vậy sao?”  

Trịnh Bân Bân miễn cưỡng cười, nói: “Ta cũng không biết tại sao, mặc dù quen biết ngươi chỉ có thời gian ba ngày, nhưng mà dựa vào cảm giác ngươi đáng để ta tin tưởng, ta tin ánh mắt của Trịnh Bân Bân ta cho dù người cầm nhẫn trữ vật chạy mất cũng chẳng sao, tóm lại vẫn tốt hơn mất ở đây, tốt xấu gì chúng ta đã là bạn.”