Mấy canh giờ trôi qua, Trịnh Bân Bân và Hoa Liễu Tường đã lật hết tất cả đá vôi trong hang động vẫn không tìm được thân ảnh của Dương Bách Xuyên.
Hoa Liễu Tường nhìn Trịnh Bân Bân, nói: “Lão đại, nếu không chúng ta đi ra ngoài trước, nơi này quá quỷ dị, hơn nữa lão gia và vợ chồng Bạch Hồ Vương còn đang chiến đấu ở bên ngoài, nếu chúng ta tìm được phân thân thuần dương thì nên đi ra ngoài trước. Đây mới là quan trọng nhất.”
Vừa dứt lời, sắc mặt của Trịnh Bân Bân trầm xuống, nói: “Không được, Trịnh Bân Bân ta không làm được chuyện từ bỏ huynh đệ bằng hữu, ta nhất định phải tìm được Xuyên Tử.”
“Nhưng lão đại, chúng ta đã tìm hết chỗ này rồi vẫn không tìm thấy tung tích của Dương huynh đệ, hơn nữa bên ngoài có lão gia đang chờ, chuyện lớn quan trọng.” Hoa Liễu Tường khuyên.
Dù sao không tìm thấy Dương Bách Xuyên, vẫn nên mang theo phân thân thuần dương ra trước, rốt cuộc còn đang ở trong cấm địa của tộc Sa Hồ, không an toàn.
“Đừng nói nữa, khi nào về ta sẽ giải thích cho gia gia. Hơn nữa ông ấy cũng là cường giả Phân Thần cảnh, vợ chồng Bạch Hồ Vương không dám chơi động tác nhỏ, còn Xuyên Tử, ta đã nói ta coi hắn là bằng hữu là huynh đệ.
Giống như các ngươi trước kia. Bất cứ lúc nào bất cứ khó xử nào, bốn người chúng ta đều không vứt bỏ không buông tay mới kết bái thành huynh muội. Nhiều năm mạo hiểm khắp nơi như vậy ta chưa bao giờ vứt bỏ các ngươi, các ngươi cũng không vứt bỏ ta, đối với Xuyên Tử cũng như vậy, nếu đã coi hắn là bằng hữu huynh đệ, làm sao có thể mặc kệ.”
Trịnh Bân Bân kiên định, sau khi nói xong không để ý đến Hoa Liễu Tường, tiếp tục tìm kiếm Dương Bách Xuyên. Dù sao phân thân thuần dương được tổ tiên để lại đã được thu vào pháp khí chứa đựng, chuyện lớn đã xong, bỏ chút thời gian tìm Dương Bách Xuyên thì mất gì.
Advertisement
Không nói đến Trịnh Bân Bân và Hoa Liễu Tường đang tìm Dương Bách Xuyên ở trong hang động đá vôi, lúc này Dương Bách Xuyên lại phát hiện chính mình đi vào trong một cái động thiên phúc địa.
Không gian sơn động rộng hơn trăm mét vuông, sơn động này khác biệt rất lớn so với các sơn động khác, tài chất không phải thủy tinh, có tồn tại bùn đất, nói là sơn động không bằng nói là một sơn cốc loại nhỏ.
Sau khi Dương Bách Xuyên đặt chân xuất hiện, cảnh tượng đầu tiên đập vào mắt là rất nhiều thảm thực vậy, còn tưởng đi lạc vào sơn cốc gì đó, nhìn kỹ lại lại là một không gian rộng hơn trăm mét vuông.
Một hồ nước xuất hiện trong tầm mắt, bên trên bị bao phủ bởi sương mù trắng ngà dày đặc, che giấu đi toàn bộ hồ nước.
Hồ nước nhìn qua có đường kính 3-40 mét, thảm thực vật mọc lên bốn phía, cẩn thận cảm thụ, Dương Bách Xuyên hít một ngụm khí lạnh.
Trời ạ, đây đâu phải là sương mù, CMN gần như là thiên địa linh khí hóa thật, hơn nữa thảm thực vậy bốn phía không phải bình thường mà là các loại linh dược, trong đó có cả hoa Vô Diệp mà Trịnh Bân Bân miêu tả.
Nơi này hình như từng có người ở, bốn phía có bàn đá ghế đá giường đá đình hóng gió… Hiển nhiên, linh dược nơi này là do có người trồng trọt.
Dương Bách Xuyên hít sâu một hơi, mở miệng lẩm bẩm: “Có lẽ nơi này mới là nơi thu hoạch mà Trịnh Bân Bân nói, nơi này mới là trung tâm động Hồ Tiên.”
Sau khi đứng tại chỗ quan sát, Dương Bách Xuyên trực tiếp đi đến bên cạnh hồ, đi xem linh dược rải rác bốn phía, mỗi một gốc cây đều là thượng phẩm, hắn phát hiện ít nhất đều là niên đại hơn vạn năm, thuyết minh đã rất lâu rồi không có ai ở đây.
Chủ yếu là linh khí phát ra từ hồ quá nồng đậm, tẩm bổ từng cây linh dược bốn phía, dẫn đến đều phát triển thành thượng phẩm, Dương Bách Xuyên cười ha ha: “Vậy thì ta rất vui lòng nhận lấy, đám linh dược này đủ để ta luyện chế ra đan dược đánh sâu vào Xuất Khiếu trung kỳ, thậm chí là hậu kỳ.”
Nói xong, Dương Bách Xuyên cúi đầu bắt đầu đào linh dược, cẩn thận đào linh dược ra, sau đó để vào Linh Dược viện trong không gian hồ Càn Khôn.
Nửa giờ sau, Dương Bách Xuyên đã đào được hơn hai trăm cây linh dược, khóe miệng sắp nứt ra rồi.
Khoảnh khắc hắn ngẩng đầu lên, trong lòng cả kinh, khóe mắt như nhìn thấy có ánh sáng mơ hồ trong linh khí giữa hồ, bởi vì sương mù quá dày, đứng ở bên bờ không thấy rõ lắm, dứt khoát phi người bay vào sương mù dày đặc.
“Hử ~”
Dương Bách Xuyên đi vào trong sương mù lại phát hiện ở giữa hồ có thứ gì đó đang sáng lấp lánh, là một gốc bông sen.
Làm hắn kinh dị là toàn thân bông sen này màu vàng rực, lập lòe chói mắt.
Hiện tại nhớ lại ánh sáng vàng rực chợt lóe rồi biến mất ở trên vách động của hang động đá vôi, có lẽ là do bông sen này phát ra.
Điều này làm cho Dương Bách Xuyên vô cùng nghi hoặc, đi lên phía trước nhìn lại, xác định chính là nó. Hơn nữa bông sen này không phải là bông sen, hoặc nói cách khác đây là một củ sen được dựng dục từ linh khí.
Củ sen linh khí!
Đây là chí bảo dựng dục bẩm sinh!
Linh khí sinh sản thấm vào nước suối, bên dưới là củ sen, trên mặt nước là hoa của củ sen, đóa hoa màu vàng rực, nhưng củ sen trong nước lại có màu lam.
Một tổ hợp rất kỳ quái.
Nhưng sau khi quan sát một lúc, Dương Bách Xuyên lại kích động phát run.
Hắn đột nhiên nhớ lại ghi chép về tu luyện hóa thân của cảnh giới Phân Thần.
Sau khi tu vi đạt đến cảnh giới Phân Thần có thể tu luyện phân thân, một loại là linh khí phân thân, là thiên địa chi linh được hình thành từ thiên nhiên, luyện chế giống như thân thể, phân thần nhập vào, có thể tạo thành phân thân vô cùng cường đại.
Củ sen linh khí trước mắt chính là tài liệu thiên nhiên luyện chế phân thân, được dựng dục từ linh khí trong nước hồ.
Điều này làm cho Dương Bách Xuyên nhớ lại Na Tra trong Phong Thần Bảng cắt thịt thoát cốt sau khi chết, linh hồn tìm được sư phụ Thái Ất chân nhân, sau đó Thái Ất chân nhân dùng củ sen luyện chế thân thể mới cho Na Tra.