Nói xong, nàng ta dẫn đầu phi thân lên.
Bốn người Dương Bách Xuyên lập tức theo sát phía sau, năm người vội vàng bay về phía sâu trong sơn cốc.
Thế nhưng đúng lúc này, trong tai năm người lại vang lên âm thanh vù vù liên miên không dứt, Dương Bách Xuyên cảm giác giống như như có tiếng máy bay đang cất cánh vậy.
Trịnh Bân Bân lạnh lùng hít một hơi: "Đám Kiến yêu này là thể biến dị có cánh, mọi người cẩn thận ứng phó." Trong lời nói của nàng ta tràn đầy cay đắng.
Sắc mặt của ba người Bạch Tiểu Sinh cũng khó coi vô cùng.
Tất cả Kiến yêu đều là thể biến dị, cái này còn khó chơi hơn kiến sa mạc bình thường gấp trăm lần.
Gần như ngay trong nháy mắt năm người phi thân bay lên, bầu trời bốn phía lập tức bị Kiến bay che khuất, trong nháy mắt đến trước người năm người.
"Mau mở đường!"
Advertisement
Trên tay Trịnh Bân Bân lập tức dấy lên chân hỏa đốt cháy đàn Kiến bay khiến da đầu tê dại kia.
"Bùm bùm..."
Tiếng nổ tung vang lên không ngớt, là âm thanh phát ra sau khi đàn kiến chân hỏa của Trịnh Bân Bân đốt cháy.
"Đốt có tác dụng!" Bạch Tiểu Sinh gào lên, Hoa Liễu Tường và Thiết Hùng đều thả ra chân hỏa bắt đầu đốt bầy kiến.
Dương Bách Xuyên cũng không dám chậm trễ, trên hai tay xuất hiện ngọn lửa Thần Hồn màu lam, uy lực vô cùng lớn, số lượng kiến bị hắn đốt còn nhiều hơn cả bốn người Trịnh Bân Bân cộng lại.
Hắn lập tức mừng rỡ nói: “Các vị, hình như dùng ngọn lửa Thần Hồn càng hữu hiệu hơn đấy.”
Bốn người Trịnh Bân Bân đều nhìn về phía Dương Bách Xuyên bằng vẻ mặt kỳ lạ giống như ngươi ngốc đấy à.
Dương Bách Xuyên đối diện với ánh nhìn quái dị của bọn họ, đoán chừng mình lại nói sai rồi.
Quả nhiên Trịnh Bân Bân không chút khách khí mở miệng nói: “Ngươi ngốc thật hay giả vờ ngốc thế? Tưởng bọn ta không biết ngọn lửa Thần hồn có uy lực hơn à? Đúng là ngọn lửa Thần Hồn của ngươi mạnh thật nhưng nơi này là sa mạc châu Tây Sơn, chân khí đều là dùng một chút thì sẽ ít một chút, nói gì đến lực Thần Hồn? Mau thu ngọn lửa Thần Hồn lại đi, đốt bằng chân khí, năm người chúng ta hợp sức có thể dọn ra một con đường máu.”
Dương Bách Xuyên bị Trịnh Bân Bân nói một phen đến đỏ bừng mặt mũi, lúc này hắn mới nhớ tới bản thân đang ở sa mạc hoàn cảnh ác liệt, chân khí còn không nỡ dùng chứ đừng nói đến tiêu hao lực Thần Hồn.
Hắn ngại ngùng thu hồi ngọn lửa Thần Hồn, chuyển sang dùng chân hỏa, mặc dù uy lực nhỏ hơn rất nhiều nhưng cũng có hiệu quả.
Giờ phút này, năm người tựa lưng vào nhau lơ lửng trên không trung, nhích về phía sâu trong thung lũng.
Sở dĩ dùng từ nhích là vì Kiến bay thật sự quá nhiều, hơn nữa bọn chúng cũng không sợ bị chân hỏa đốt. Từng mảng Kiến bay lớn bị thiêu chết rơi xuống đất, thế nhưng vẫn có càng nhiều kiến bay chen chúc đến như thiêu thân bay vào lửa.
Vì vậy năm người bay về phía trước rất khó khăn, tốc độ chậm vô cùng.
Giờ khắc này, Dương Bách Xuyên mới ý thức được sa mạc châu Tây Sơn nguy hiểm trùng trùng như thế nào, chỉ mới đụng phải một bầy đàn kiến đã khiến năm người tiêu hao lượng lớn chân khí, mà lúc này chỉ là mới bắt đầu mà thôi.
Tốc độ tiến lên phía trước cũng chẳng nhanh hơn kiến bò bao nhiêu.
Bầy kiến bay không ngừng chen chúc đến từ bốn phương tám hướng giống như mây đen che trời, thật sự là quá nhiều.
Thời gian trôi qua từng giây từng phút, chân khí trong cơ thể năm người cũng dần dần hao sạch.
Bốn người Trịnh Bân Bân bắt đầu dùng đan Chân Khí bổ sung chân khí.
Lúc này đan điền đặc biệt của Dương Bách Xuyên phát ra ưu thế, chân khí trong đan điền hắn nhiều hơn tu sĩ bình thường gấp mấy lần, không cần phải dùng đan Chân Khí, ngược lại dần dần trở thành trợ lực trong năm người.
Mấy canh giờ trôi qua, sắc trời sáng lên, Dương Bách Xuyên cảm nhận được sự mệt mỏi của Trịnh Bân Bân bên cạnh, lại nhìn số lượng Kiến bay đã giảm bớt, trên tay hắn lại xuất hiện ngọn lửa Thần Hồn màu lam, điều động Chân Hỏa dung hợp, một đầu Hỏa Long phóng ra từ bàn tay lao về phía bầy Kiến bay phía trước.
“Ầm ầm ầm!”
Sau từng tiếng nổ vang cả bầu trời đều sáng lên, bầy Kiến bay chắn ở trước mắt đã bị Hỏa Long Thần Hồn của Dương Bách Xuyên đốt sạch sẽ, đồng thời chân khí trong cơ thể hắn cũng không còn lại bao nhiêu.
May là cuối cùng cũng giải quyết xong phiền toái trước mặt rồi, xem như đáng giá.
“Đi!”
Hắn gọi bốn người Trịnh Bân Bân một tiếng, sau đó bay về phía trước.
Hơn mười phút sau, bọn họ phi hành chừng năm sáu mươi dặm, phát hiện không có một con Kiến bay nào tồn tại mới hạ xuống từ trên không trung, nghỉ ngơi dưỡng sức.