Sau một tiếng gầm vang qua đi, phía trên chân trời chín thú Yêu Hồn đã hợp nhất.
Mà trong mắt của Dương Bách Xuyên, Từ Cơ Vũ trong nháy mắt cũng từ tuổi sáu mươi biến thành cụ già hơn tám tuổi, già đến nỗi chỉ cần một cơn gió cũng có thể thổi bay bà ta.
Nhưng giờ phút này ánh mắt của bà lão càng sáng ngời hơn.
Lúc nhìn chằm chằm vào Dương Bách Xuyên, đôi mắt già nua ấy tràn đầy sự điên cuồng.
“Tiểu bối không thể không thừa nhận, Nguyên Thần ở cảnh giới Xuất Khiếu của ngươi vô cùng lớn mạnh, nhưng cuối cùng thì cũng chỉ là cảnh giới Xuất Khiếu sơ kỳ, lão thân này hao hết tu vi suốt đời, hôm nay không mong giết được ngươi, nhưng chỉ mong phế đi ngươi, kha kha kha ~ chịu chết đi.”
Từ Cơ Vũ nói ra mấy lời cay độc xong thì đột nhiên trong tay vung ra một cây Cửu Thú Linh Bảo Trượng hướng về phía Dương Bách Xuyên.
Ngay sau đó, một tiếng hét dài phát ra từ cây Cửu Thú Linh Bảo Trượng: “Gừ!”
Dương Bách Xuyên vừa nhìn thấy thì quả thật hít một hơi thật sâu, chỉ thấy trên Cửu Thú Trượng của Từ Cơ Vũ phát ra ánh sáng đỏ thẫm mãnh liệt, chỉ trong giây lát ánh đỏ thẫm bừng bừng kia đã lập tức hình thành một hàng con quái vật lớn dài hơn ba mươi trượng.
Advertisement
Nhìn thì trông giống như mãng xà nhưng lại không phải mãng xà, trên bụng có một cặp móng vuốt sắc bén phủ đầy vảy giáp, trên lưng có đôi cánh thịt với sải cánh dài hơn sáu thước, có thủy dũng cường tráng, vảy giáp khắp người phản chiếu ánh sáng, có dòng chảy màu đỏ lập lòe, thậm chí ngay cả tiếng kêu cũng trở nên cổ quái.
Đột nhiên nó hướng về phía Dương Bách Xuyên mở ra cái miệng to như chậu máu, phun ra một ngụm ngọn lửa, chính là ngọn lửa Thần Hồn.
Dương Bách Xuyên nhìn thấy quái vật Cửu Thú hợp nhất phun ra ngọn lửa Thần Hồn, lập tức hơi sửng sốt, sau đó khóe miệng hắn lộ ra ý cười, nếu là ngọn lửa Thần Hồn thì hắn đúng là không có gì phải sợ cả.
Sau khi Nguyên Thần của hắn trực tiếp nổ tung, bản thân hắn lập tức sinh ra thần thông Thần Hồn, chính là một loại ngọn lửa Thần Hồn màu xanh lam, nói về uy lực thì mạnh hơn nhiều so với ngọn lửa do con quái vật Cửu Thú hợp nhất phun ra trước mặt hắn.
Dương Bách Xuyên có thể cảm nhận được từ nhiệt độ.
Đối mặt với cái miệng phun ra ngọn lửa Thần Hồn của con quái vật yêu thú này, Dương Bách Xuyên không hoang mang chút nào, sau khi hai thần Âm Dương hợp nhất lại với nhau, Nguyên Thần cao chín trượng, toàn thân lập lòe ánh sáng vàng vô cùng chói lọi, sau đó hắn giơ hai tay lên, trong nháy mắt ngọn lửa Thần Hồn màu xanh lam dào dạt bốc lên, bên trong đôi tay chuyển động hình thành nên một Thái Cực Đồ.
Ngọn lửa Thần Hồn màu lam kia trong cái chuyển động đó đã dễ dàng ngăn chặn ngọn lửa Thần Hồn do thú Yêu Hồn của Từ Vũ Cơ phun ra.
Cơ bản không thể làm tổn thương đến Dương Bách Xuyên chút nào.
Giờ phút này sắc mặt Từ Cơ Vũ trở nên vô cùng khó coi, bà ta không ngờ tới sau khi khổ tâm hao phí chuẩn bị cả một thân máu tươi huyết tế để cho Cửu Thú hợp nhất ra trận. Vậy mà từ đợt tấn công đầu tiên, trong mắt của bà ta, Thần Hỏa công kích không hề thua kém cường giả ở cảnh giới Xuất Khiếu, lại bị Dương Bách Xuyên ngăn cản dễ dàng như vậy.
Cảm giác thất bại trong lòng bà ta hỗn loạn.
Vẫn chưa đủ, nếu bà ta đã liều mạng giết Dương Bách Xuyên thì đương nhiên sẽ không cam lòng càng không dễ dàng buông tha hắn, lúc này lập tức phun ra một ngụm máu tươi lên cây Cửu Thú Linh Bảo Trượng.
Trong nháy mắt, quái vật Cửu Thú Thần Hồn hợp nhất lại, lần nữa tỏa ra ánh sáng đỏ thẫm vô cùng mạnh mẽ.
“Gào ~”
Một tiếng gầm rống rung trời, khí tức toàn thân thú Yêu Hồn lại tăng lên, uy lực của ngọn lửa Thần Hồn màu đỏ trong miệng nó tăng lên gấp bội.
Dương Bách Xuyên hừ lạnh, Nguyên Thần trong hai tay hình thành lửa thần màu xanh lam cũng mạnh không kém, khí thế biến đổi, trong miệng hắn hét lớn, hai tay bản tôn giơ kiếm Đồ Long lên: “Chém~”
Trong nháy mắt, Nguyên Thần trên hai tay của Dương Bách Xuyên hình thành Thái Cực Đồ rồi đột nhiên đẩy về phía trước, con quái vật Cửu Thú Yêu Hồn hợp nhất lập tức phát ra một tiếng kêu thê lương, bị ngọn lửa màu xanh lam của Dương Bách Xuyên cuốn lấy nuốt chửng ngay lập tức.
Cùng lúc đó, thanh kiếm Đồ Long trong tay Dương Bách Xuyên bộc phát ra kiếm khí Huyền Hoàng dài mấy trượng, bất ngờ chém về phía Từ Cơ Vũ.
Vẻ mặt của Từ Cơ Vũ vốn đã uể oải, lúc Dương Bách Xuyên dùng một kiếm chém xuống, đồng tử bà ta co rút lại, bà ta biết bản thân cuối cùng vẫn không thể đánh bại được Dương Bách Xuyên.
Càng không ngờ tới, Dương Bách Xuyên chỉ mới gần tới cảnh giới Xuất Khiếu sơ kỳ thôi nhưng thực lực mà hắn có thể xuất ra vượt xa thực lực của một tu sĩ ở Xuất Khiếu sơ kỳ.
Không phải Từ Cơ Vũ chưa từng tiếp xúc với tu sĩ ở cảnh giới Xuất Khiếu, có hai người ở Kình Thiên Môn.
Một người là môn chủ của Kình Thiên Môn - Ninh Vô Tận, tu vi đang ở cảnh giới Xuất Khiếu sơ kỳ.
Người còn lại là Định Hải Thần Châm chân chính của Kình Thiên Môn, trụ cột của Kình Thiên Môn, Thái Thượng trưởng lão của Kình Thiên Môn - Chử Thiên Hùng.
Đáng tiếc hai người này quanh năm đều bế quan.
Thái Thượng trưởng lão Chử Thiên Hùng thì Từ Vũ Cơ tiếp xúc không nhiều, quanh năm đều là Thần Long thấy đầu không thấy đuôi, tu vi của ông ta đang ở cấp bậc nào, bà ta cũng không biết rõ lắm về đại trưởng lão của Kình Thiên Môn này.
Mà môn chủ Ninh Vô Tận cũng là cảnh giới Xuất Khiếu sơ kỳ, tu vi của ông ta thì Từ Cơ Vũ cũng từng được thử qua.
Bây giờ so sánh với Dương Bách Xuyên trước mắt, cũng cùng là cảnh giới Xuất Khiếu sơ kỳ, nhưng… Từ Cơ Vũ biết thực lực của Dương Bách Xuyên ở cảnh giới Xuất Khiếu sơ kỳ vượt xa môn chủ Ninh Vô Tận của Kình Thiên Môn rất nhiều.
Từ Cơ Vũ lấy công lực máu tươi của bản thân làm cái giá để đổi lấy huyết tế pháp khí Linh Bảo trong tay, đáng tiếc là không có tạo được bất kỳ thương tổn nào trước mặt Dương Bách Xuyên.