Anh bất giác há miệng ra nuốt chửng, tức thì cảm nhận được một luồng khí đi vào cơ thể âm Thần, có ảo giác thần hồn thoải mái đến từng lỗ chân lông.
Dương Bách Xuyên chợt nghĩ tới chuyện m Thần thần du trong đêm có thể cắn nuốt năng lượng của sao Thái âm.
Có nghĩa là mọi năng lượng mang thuộc tính âm đều nằm trong diện bị m Thần cắn nuốt, giúp tăng cường hồn lực của âm Thần.
Mà những quỷ này đều là năng lượng linh thể tinh khiết, đặc biệt là vô cùng thuần âm.
Dương Bách Xuyên nghĩ tới đây, bất chợt nở nụ cười.
Dù sao đối phương cũng là quỷ tu, kẻ muốn giết anh đều là địch. Vậy thì anh đây không khách sáo nữa, cắn nuốt các người tu luyện m Thần chả sướng à?
Nghĩ đến đây, Dương Bách Xuyên thầm niệm trong đầu, m Thần cao chín trượng đột nhiên há miệng cắn nuốt binh tướng quỷ tu phía trước.
"Gừ!"
"Á á á!"
Dương Bách Xuyên nuốt một phát, mười mấy quỷ tu hóa thành luồng khí bị âm Thần của anh cắn nuốt.
Ngay sau đó, trên người âm Thần lóe sáng.
Thần hồn chủ thể của Dương Bách Xuyên đang ở trong Dương Thần, tâm ý tương thông, lập tức cảm thấy hồn lực của m Thần mạnh hơn nhiều.
Điều này khiến Dương Bách Xuyên vô cùng mừng rỡ.
Anh bắt đầu chạy quanh càn quét...
Chỉ trong thời gian mười hơi thở ngắn ngủi, âm Thần của Dương Bách Xuyên đã cắn nuốt hơn một nghìn binh tướng quỷ tu.
Lúc này anh cảm thấy hồn lực của m Thần đã đạt đến đẳng cấp mới. Lúc trước diện mạo của m Thần chỉ là hư ảnh mơ hồ, mặc dù lúc này vẫn mờ nhạt nhưng đã có đường nét sơ sơ. Đây là biểu hiện trực quan nhất sau khi m Thần mạnh lên.
Cùng lúc đó, một tiếng hét dài vang lên đằng xa: "Hú... dừng tay!"
Mặt Dương Bách Xuyên biến sắc, anh nhận thấy đây là một nhân vật vượt trên tất cả binh tướng quỷ tu xung quanh.
Hai thần âm - Dương lập tức hợp làm một, hóa thành hư ảnh nguyên thần vàng lấp lánh, quay đầu nhìn về phía xa.
Sau tiếng hét dài kia, tất cả binh tướng quỷ tu đều dừng tấn công Dương Bách Xuyên, người nào người nấy đứng sang một bên nhưng vẫn bao vây anh.
Chốc lát sau, một tia sáng bạc như sao băng bay từ đằng xa tới, đáp xuống giữa sân.
"Tham kiến nguyên soái!"
Tiếng hô rung trời vang lên.
Bộp! Vô số binh tướng xung quanh quỳ một chân xuống đất bái kiến người được gọi là nguyên soái.
Dương Bách Xuyên thấy người này cũng mặc áo giáp, đội mũ giáp che mặt, có điều áo giáp trên người màu bạc.
Trong lúc Dương Bách Xuyên quan sát hắn, hắn cũng nhìn sang.
Ban đầu Dương Bách Xuyên còn tưởng phải đánh một trận, bởi vì người mặc áo giáp bạc này được tất cả tướng lĩnh quỷ tu gọi là nguyên soái, khí tức thần hồn đã đạt đến cảnh giới Nguyên Anh.
Nhưng không ngờ sau khi vị nguyên soái này nhìn sang lại đột nhiên chắp tay hành lễ với Dương Bách Xuyên: "Xin tiền bối giơ cao đánh khẽ, đám thuộc hạ không biết điều đã mạo phạm ngài. Tiền bối muốn đi thiên môn xin cứ tự nhiên."
Dương Bách Xuyên thấy lời nói của vị nguyên soái này rất thú vị, anh nở nụ cười nghiền ngẫm: "Còn ngươi lại là một người biết điều đó!"
"Vãn bối phụ trách trấn thủ thành Đại Tần, không phải kẻ cứng nhắc. Trước tiền bối đã có mấy lượt người tới đây, quy tắc bị phá vỡ từ lâu rồi, thà rằng để cho tiền bối đi qua để giảm thiểu thương vong." Nguyên soái chậm rãi cất lời, mạch suy nghĩ rất rõ ràng.
Dương Bách Xuyên trợn mắt, không thích cách gọi "tiền bối" của vị nguyên soái này. Nhưng anh biết từ xưa đến nay ở Tu Chân Giới không phân chia cấp bậc lớn nhỏ bằng tuổi tác, mà coi thực lực là nhất, ai mạnh hơn thì xếp trước.
Người ta gọi anh là tiền bối cũng bình thường thôi.
"Bảo người của người lui đi, ta có việc muốn hỏi ngươi." Dương Bách Xuyên đảo mắt, nói với nguyên soái.
Nguyên soái mặc áo giáp bạc vung tay lên, toàn bộ binh tướng quỷ tu đều rời đi như thủy triều, không còn tăm hơi.
Lúc này Dương Bách Xuyên mới nhìn nguyên soái và hỏi: "Trước đó ngươi nhắc đến thiên môn, là gì thế?"
Nguyên soái không lộ biểu cảm nhìn Dương Bách Xuyên: "Thiên môn là bí mật lớn nhất của thành Đại Tần. Chắc hẳn tiền bối đã biết Thần Mộ Viên gì đó trong lời đồn, không ai biết Thần Mộ Viên tồn tại bao lâu rồi.
Thủy Hoàng bệ hạ của Đại Tần ta xây dựng thành Đại Tần này để che giấu và bảo vệ Thần Mộ Viên. Trong mấy nghìn năm qua chỉ có hai người từng đi vào trong..."
"Hai người?" Dương Bách Xuyên kinh ngạc, ngắt lời nguyên soái: "Hai người kia là ai?"
"Người đầu tiên là Tần hoàng bệ hạ, người thứ hai là Lữ Xuân Thu vào từ nửa tháng trước."
Dương Bách Xuyên sửng sốt. Anh cứ tưởng Lữ Xuân Thu không vào được, nào ngờ ông ấy đã vào Thần Mộ Viên. Lẽ nào Thần Mộ Viên đã xảy ra biến cố?
Hay là Lữ Xuân Thu tìm được bí pháp gì rồi?
Trước đây Lữ Xuân Thu tìm anh, nói là ông ấy đã đến Thần Mộ Viên nhưng không vào được, cũng vì thế mà ông ấy đã tốn không biết bao nhiêu tinh lực.
Bây giờ xem ra Thần Mộ Viên có biến cố, Lữ Xuân Thu đã vào trong.
Hoặc là Lữ Xuân Thu đã tìm được bí pháp bí quyết nào đó để vào trong.
"Ta lại hỏi ngươi, ngươi có biết vào trong Thần Mộ Viên bằng cách nào không?" Dương Bách Xuyên tiếp tục hỏi nguyên soái.
"Vãn bối không biết, đám vãn bối chỉ nhận lệnh phụ trách trấn giữ thành Đại Tần mà thôi, thậm chí khu vực thiên môn cũng là cấm địa của đám vãn bối. Hoàng đế có chỉ không cho phép chúng ta đến gần thiên môn trong vòng chín thước." Nguyên soái trả lời.
Dương Bách Xuyên gật đầu. Ngẫm lại cũng đúng, nếu có thể đi vào thì những người này sẽ không ở trong thành nữa, mà đã vào trong Thần Mộ Viên từ lâu rồi.
"Được rồi, dẫn ta đến thiên môn." Dương Bách Xuyên nói thẳng.