“Thật to gan, dám vô lễ với sư phụ tôi, cậu biết sư phụ tôi là ai không, đúng là muốn chết.”
Ngay sau đó là chị họ của Ninh Kha lạnh lùng mở miệng.
Dương Bách Xuyên nở nụ cười, tiếp tục dùng giọng điệu tức chết người không đền mạng nói: “A Kha, ba người này lại là cái thứ gì vậy? Giới thiệu tất cả cho anh biết đi.”
Dương Bách Xuyên không thèm để ý đến ba người đang quát lớn với anh, dù sao ở trong mắt anh, mấy người này không khác gì con kiến hôi, thậm chí bà lão ngồi ở trên cũng là con kiến hôi.
Lúc này Ninh Kha cũng trợn mắt há hốc mồm, lời nói có vẻ như nghịch ngợm của Dương Bách Xuyên đã khiến chị họ mà cô ta rất chán ghét biến thành tức giận đến tím mặt, không biết vì sao, giờ khắc này trong lòng Ninh Kha thật sự rất thoải mái.
Nhất là khi nhìn thấy mẹ cũng tức giận cả người phát run, tâm trạng cô ta đột nhiên tốt lên.
Ninh Kha biết dường như trong lòng Dương Bách Xuyên có tức giận, bắt đầu nổi giận, chẳng những không lo lắng mà không hiểu vì sao lại vui vẻ.
Từ khi gặp mặt, cô ta đã chán ghét người tên Doãn Thạch kia, càng chán ghét chị họ Đường Tuyết Như, đều là vì từ nhỏ chị họ đã ở trước mặt cô ta kiêu ngạo, giờ lại còn vô duyên vô cớ hợp lại với mẹ cô sắp xếp cho cô một hôn sự.
Advertisement
Vừa muốn phối hợp với Dương Bách Xuyên nói chuyện, giới thiệu mấy người, Nguyên Tuyệt cũng mở miệng nói: “Tiểu bối thật là không biết sống chết, đúng là không có giáo dục, chẳng trách một bà già nông thôn vừa mở miệng đã nói xằng bậy, vậy thì bà đây sẽ thay ba mẹ cậu quản giáo...”
Nguyên Tuyệt sư thái còn chưa nói hết, Dương Bách Xuyên đột nhiên ngẩng đầu nhìn chằm chằm bà ta, sát ý ngút trời nói: “Vả miệng ~”
Giọng nói của anh vô cùng lạnh lẽo, từ kẽ răng lạnh lùng nặn ra hai chữ vả miệng.
Mà Dương Bách Xuyên vừa nói xong, Nguyên Tuyệt cười lạnh, anh em Doãn Thạch và Đường Tuyết Như đều cười trào phúng.
Lúc đó tất cả đều nghĩ Dương Bách Xuyên điên rồi, vả miệng ư?
Vả miệng ai cơ? Là Nguyên Tuyệt sư thái sao?
Đúng là nực cười, Nguyên Tuyệt sư thái là cao thủ Hư Cảnh đỉnh phong, trong mắt bọn họ đó là nhân vật thần tiên, thử hỏi người nào trong giới võ cổ có thể vả miệng Nguyên Tuyệt sư thái?
Ngay khi mấy người âm thầm cười nhạo, cả lương đình nổi lên một trận gió lạnh.
Ngay sau đó, một âm thanh thanh thúy vang lên, truyền khắp cả lương đình.
“Bốp~”
Giờ khắc này, không chỉ làm cho đám người Đường Tuyết Như kinh ngạc, gần như tất cả mọi người ở đây đều ngây ngốc.
Chỉ thấy Nguyên Tuyệt sư thái luôn luôn kiêu ngạo ương ngạnh, vừa rồi còn kêu muốn giáo huấn Dương Bách Xuyên, sau một khắc lại có một tiếng bạt tai thanh thúy vang dội vang lên, ở trên mặt già nua của bà ta lập tức xuất hiện một dấu tay rõ ràng.
Tất cả mọi người tiếp tục trợn mắt há hốc mồm.
Dương Bách Xuyên vừa bảo vả miệng, Nguyên Tuyệt sư thái thật sự bị vả miệng.
Điều kỳ lạ chính là tất cả mọi người đều nhìn thấy Dương Bách Xuyên đứng khoanh tay, đứng cách bà ta bốn năm mét, cũng không hề động đậy một chút nào.
Một tiếng vả miệng của anh giống như là "nói là làm ngay", rất quỷ dị.
Rất nhiều người trong lòng chấn động không thôi, bao gồm rất nhiều đệ tử của Vân Môn, hôm nay bọn họ xem như là lần đầu tiên nhìn thấy thủ đoạn thần bí của môn chủ.
Trong sân chỉ có mấy nhân vật nòng cốt của Vân Môn, mấy người phụ nữ của Dương Bách Xuyên và Lưu Tích Kỳ, Lý Đại Nghị và một số ít người khác phản ứng lại, hiểu rõ chuyện này.
Gió lạnh trước đó đột nhiên nổi lên, chắc chắn chính là thủ đoạn của Ngô Mặc Thu.
Trong Vân Môn cũng chỉ có ba quỷ tu Ngô Mặc Thu, Ngô Mặc Hạ và Kiều Phúc có bản lĩnh thần thông ẩn thân, điểm này mấy người nòng cốt của Vân Môn đều biết.
Chắc chắn là một trong ba quỷ tu ra tay, trong lòng Lưu Tích Kỳ và Lục Tuyết Hi suy đoán tám chín phần là Ngô Mặc Thu ra tay, bởi vì trong ba quỷ tu chỉ có Ngô Mặc Thu vẫn luôn đi theo bên người Dương Bách Xuyên.
Quả nhiên đã giúp trong lòng đám người Lưu Tích Kỳ rất thoải mái, nếu Dương Bách Xuyên không ra tay, mấy người bọn họ cũng chuẩn bị ra tay giáo huấn Nguyên Tuyệt sư thái.
Một võ cổ giả Hư Cảnh thôi mà, có cái gì có thể kiêu ngạo chứ?
Từ mấy năm trước, Vân Môn đã từng có một Tửu Tiên lão đầu Hư Cảnh tọa trấn, thực lực hiện giờ của Vân Môn đã tăng vọt, chỉ là võ cổ giả Hư Cảnh sao có thể khiến mọi người chý ý đến.
Tu vi của Lục Tuyết Hi đã có thể dễ dàng trấn áp Nguyên Tuyệt một trăm lần, huống chi còn có Độc Cô Vô Tình ngang tu vi với Nguyên Tuyệt, hơn nữa lúc này còn có Ngô Mặc Thu đang hành động âm thầm, cộng thêm một Vương Tông Nhân đứng ở phía sau Dương Bách Xuyên nóng lòng muốn thử cũng là tu vi Kim Đan trung kỳ, chính phản đều có thể tiêu diệt Nguyên Tuyệt.
“Bốp bốp bốp bốp…”
Những tiếng bốp bốp bốp liên tiếp vang lên, theo sau đó là Nguyên Tuyệt sư thái không ngừng kêu thảm thiết: “A a~”