Anh quên mất chuyện cả nhà Viên Kim Phượng đã cư trú ở thôn Vân sau chuyến đi Hồng Kông.
"Chị Kim Phượng đã dậy tưới hoa rồi cơ à?" Tên họ Dương nào đó nhoài lên cổng, cười hì hì gọi.
Viên Kim Phượng vốn đang lơ đãng đột nhiên nghe thấy tiếng gọi, bình nước rơi xuống đất.
Thật ra hôm qua sau khi Triệu Nam lên tiếng, Viên Kim Phượng vốn định tới nhà ông ngoại đón ba mẹ nói chuyện. Nhưng trên đường cô gọi điện thoại, mẹ nói là tối nay sẽ về.
Tối qua và ban ngày, thậm chí buổi tối hôm nay, cô đều đến nhà tìm Dương Bách Xuyên, nhưng... sau khi nghe thấy một số tiếng động, Viên Kim Phượng đỏ mặt chạy về nhà.
Cô vẫn luôn oán trách Dương Bách Xuyên. Anh đã trở về mấy ngày mà không nói chuyện riêng với cô được mấy câu. Cô đi tìm anh hai ba lần, anh đều đang ở trong phòng các chị em khác.
Điều này khiến Viên Kim Phượng bắt đầu suy nghĩ lung tung.
Có phải Dương Bách Xuyên hết yêu mình rồi không?
Advertisement
Nếu không thì tại sao cậu ấy không đến tìm mình?
Chắc là cậu ấy... thật sự hết yêu mình rồi chăng?
Cũng đúng thôi! So với các chị em khác, mình chẳng có gia thế cũng không có học thức. Hơn nữa sáu năm trước, bởi vì Dương Bách Xuyên đến Hồng Kông tìm mình mà suýt chút nữa bị người nhà họ Hồng nổ chết ở hầm mỏ. Lúc đó còn liên lụy đến một minh tinh nổi tiếng tên là chị Mai. Trong mắt người khác, mình vẫn là quả phụ đen đủi, Dương Bách Xuyên không để ý đến mình cũng là chuyện bình thường...
Từ tối hôm qua Viên Kim Phượng bắt đầu suy nghĩ lung tung, một đêm không ngủ, sáng sớm dứt khoát dậy tưới hoa. Cô ấy tưới hoa cũng không tập trung, cứ suy nghĩ miên man, bị tiếng gọi của Dương Bách Xuyên dọa giật mình.
Sau đó, cô ấy nhìn thấy Dương Bách Xuyên cười khà khà nhoài trên cổng.
"Cậu ấy chưa quên mình phải không?"
Toàn thân Viên Kim Phượng run lên, trong lòng thầm nói một câu, bỗng dưng bật khóc.
Thật ra trong sáu năm qua, không có một ngày nào cô ấy không nhớ Dương Bách Xuyên.
Dương Bách Xuyên chân chính là người đàn ông đầu tiên của cô ấy. Trong mắt người khác, Viên Kim Phượng là quả phụ đen đủi hai đời chồng, nhưng thật ra Dương Bách Xuyên mới thật sự là người đàn ông đầu tiên của cô ấy, sao cô ấy có thể không nhớ anh?
Nhìn vào ánh mắt trong suốt của Dương Bách Xuyên, Viên Kim Phượng biết là đối phương không quên mình. Chẳng phải Dương Bách Xuyên đã đến tìm cô ấy rồi sao?
Tiếc là Viên Kim Phượng không biết tên họ Dương nào đó đã lộ diện từ lâu, còn đi dạo suốt đêm với mỹ nhân cá Rồng mới về nhà. Nếu Viên Kim Phượng biết chuyện này, không biết cô ấy sẽ nghĩ như thế nào.
Nhưng lúc này rốt cuộc Viên Kim Phượng cũng thấy thoải mái. Đây là lối tư duy rất kỳ lạ của phụ nữ.
Một giây trước còn suy nghĩ miên man, bây giờ nhìn thấy người rồi liền ném tất cả lên chín tầng mây.
Dương Bách Xuyên thấy Viên Kim Phượng khóc thì ngẩn ra, vội vàng mở cổng đi vào.
"Chị Kim Phượng sao thế? Đang yên đang lành sao lại khóc?" Dương Bách Xuyên đi tới hỏi han.
Anh không hỏi còn đỡ. Anh vừa hỏi, Viên Kim Phượng càng khóc dữ hơn. Cô nhào vào lòng anh và nói: "Chị... chị còn tưởng em không cần chị nữa."
"Hix, sao có thể chứ? Chẳng phải hôm qua chị tới nhà ông ngoại đón ba mẹ sao?" Dương Bách Xuyên an ủi.
Viên Kim Phượng khóc nức nở nói mình đã gọi điện cho ba mẹ, hôm nay họ sẽ về, không cần đi nữa. Còn nói mình đã đi tìm Dương Bách Xuyên ba lần...
Sau khi nghe xong, Dương Bách Xuyên cười khổ: "Là tại em không đè chị, khụ khụ! Chẳng phải là bây giờ em đến bù đắp cho chị sao?"
Sau khi an ủi Viên Kim Phượng một hồi, tên họ Dương nào đó dứt khoát bế cô ấy xông vào phòng ngủ.
Lúc này người lớn không ở nhà, hơn nữa thời gian gấp rút, tính ra thì chắc hẳn hôm nay tất cả mọi người đều trở về, buổi chiều anh sẽ phô bày động tiên La Phù trước mặt toàn thể Vân Môn.
Không lâu sau, tiếng "ưm a" vang lên. Đối với tên họ Dương nào đó mà nói, đây là một buổi sáng tuyệt vời!
...
Khi mặt trời lên cao, Dương Bách Xuyên mở mắt ra, người đẹp trên giường nằm lên người anh như bạch tuộc. Thời gian không còn sớm, chiều nay mấy người phụ nữ sẽ đưa người lớn trong nhà đến, cũng là ngày Dương Bách Xuyên quyết định cho đệ tử mới của Vân Môn trong những năm gần đây thăm viếng tổ sư gia và gặp mặt chủ Vân Môn là anh.
Anh đã dời ngày một lần, không thể trì hoãn tiếp nữa.
Dương Bách Xuyên khẽ cử động, chăn tuột xuống. Nhìn cơ thể trắng như ngọc của Viên Kim Phượng, anh lại rục rịch, nuốt nước miếng. Nhưng cuối cùng anh vẫn nhẫn nhịn mà rời giường, tự thôi miên trong lòng: "Việc chính quan trọng hơn, sau này còn rất nhiều cơ hội."