Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên

Chương 1935




Nhìn người cá đang lộ nửa người nằm nghiêng trên ngai vàng, Dương Bách Xuyên không nhịn được mà bước lên bậc thang, anh muốn nhìn kỹ, người cá có vận may như vậy có gì khác.  

Vì sao lại mang lại cho anh một cảm giác quen thuộc như vậy?  

Leo lên bậc thang đứng cách người cá ba mét, lúc này Dương Bách Xuyên xem như nhìn rõ gương mặt tuyệt đẹp của người cá.  

Sau khi nhìn rõ, đầu óc Dương Bách Xuyên bỗng nhiên trống rỗng, anh chưa bao giờ nghĩ tới, đây là một gương mặt quen thuộc.  

Advertisement

Một người quen cũ xuất hiện trước mặt anh.  

Dương Bách Xuyên không ngờ, sau khi chết đi còn có cơ hội được gặp lại, trái tim run lên, vành mắt anh đỏ hoe.  

Mà ngay lúc này, người cá trên ngai vàng mở hai mắt ra.  

Hai người bốn mắt nhìn nhau, nước mắt lưng tròng.

"Chị Mai!" Giọng nói của Dương Bách Xuyên run run, mang theo nghi vấn.  

Anh không ngờ sau khi mở mắt ra, mỹ nhân cá Rồng trước mặt chính là chị Mai mà mình quen ở Hồng Kông hồi trước, cũng là chị Mai vì anh mà chết kia.  

Lúc đó chị Mai bị bắt cóc, người nhà họ Hồng yêu cầu anh đến hầm mỏ bỏ hoang rồi cho nổ hầm mỏ.  

Trong vụ nổ lớn ấy, vào thời khắc cuối cùng anh được bình Càn Khôn hút vào trong không gian bình Càn Khôn nên không mất mạng, nhưng lại tận mắt nhìn thấy chị Mai hóa thành tro bụi.  

Vậy mà bây giờ mỹ nhân cá Rồng ngồi trên ngai vàng lại giống hệt chị Mai, anh không kìm được cất tiếng gọi chị Mai.  

"Nhóc Xuyên, chúng ta lại gặp nhau rồi." Mỹ nhân cá Rồng trên ngai vàng đứng dậy, giọng nói quen thuộc.  

Không phải chị Mai thì là ai?  

Nhưng Dương Bách Xuyên lại mờ mịt không hiểu tại sao chị Mai lại biến thành mỹ nhân cá Rồng.  

Rõ ràng là lúc đó anh nhìn thấy chị Mai tan thành tro bụi trong vụ nổ, nhưng bây giờ đối phương lại xuất hiện trong không gian bình Càn Khôn của mình, hơn nữa còn hóa thành cá Rồng, mà nói chính xác hơn là dáng vẻ nửa người nửa yêu.  

"Chị... chị Mai... là chị thật sao?" Dương Bách Xuyên hỏi bằng giọng điệu không dám tin.  

Lúc này, mỹ nhân cá Rồng cũng tức là chị Mai đứng dậy, hai mắt rưng rưng, mỉm cười đáp: "Là chị, là chị đây..."  

Giọng nói của chị Mai hơi run rẩy, cho thấy lúc này chị ấy cũng không bình tĩnh, nói đúng ra là kích động.  

Kích động vì gặp lại người xưa.  

"Chị Mai..."  

Dương Bách Xuyên cũng không kìm lòng được nữa, bước tới cầm hai tay chị Mai. Năm đó chị Mai vì anh mà chết, mặc dù sau này anh đã giết gần như cả nhà họ Hồng để báo thù cho cô ấy, nhưng tận sâu đáy lòng anh vẫn áy náy với đối phương.  

Cũng vì áy náy nên lúc ở bí địa Trường Bạch, Dương Bách Xuyên đã tiếp cận em gái của chị Mai là Mai Thi Dĩnh phái Nga Mi để bù đắp.  

Nhưng hôm nay anh phát hiện chị Mai vẫn còn sống sờ sờ xuất hiện trước mặt mình, thật sự là anh vừa ngạc nhiên vừa vui mừng.  

"Nhóc Xuyên đừng áy náy, chuyện ở hầm mỏ năm đó chị không trách em, đó là kiếp nạn của chị. Bây giờ chị đã có cuộc sống mới, em nên cảm thấy vui mới phải. Mỗi lần em vào đây đều tự trách mình vì chuyện của chị, lúc đó chị không thể nói chuyện, chỉ có thể quanh quẩn bên cạnh em, chọc cho em vui vẻ.  

Hiện tại chị chính thức nói với em rằng em hãy buông xuống lòng áy náy, chị Mai chưa từng oán hận em. Như bây giờ cũng tốt lắm, hóa thành cá Rồng cũng là vận may của chị."  

Lúc này chị Mai hóa thành mỹ nhân cá Rồng khẽ quẫy đuôi đến gần Dương Bách Xuyên, tươi cười nói.  

Dương Bách Xuyên nghe cô ấy nói vậy bỗng hiểu ra, thảo nào mỗi lần anh tiến vào không gian bình Càn Khôn đều cảm thấy vua cá Rồng như từng quen biết.  

Thì ra... thì ra vua cá Rồng hồi trước anh từng cho uống nước Sinh Mệnh chính là chị Mai.  

"Chị Mai, lẽ nào lúc ấy sau khi chết..." Dương Bách Xuyên hỏi.  

Chị Mai mỉm cười nói: "Lúc đầu chị cũng không biết xảy ra chuyện gì, chỉ nhớ là sau khi hầm mỏ nổ tung, trước mắt tối sầm lại rồi mất đi ý thức.  

Khi tỉnh lại, chị phát hiện ra mình đã biến thành một con cá Rồng, vật vờ trong một hoàn cảnh xa lạ.  

Nói thật là lúc đó chị sợ hết hồn. Tuy chị không chết nhưng lại biến thành một con cá, cảm giác ấy quá đáng sợ, chị không hề vui mừng vì mình còn sống, lúc nào cũng hoang mang thấp thỏm. Mặc dù xung quanh có rất nhiều cá Rồng, nhưng chị biết mình và chúng nó không phải đồng loại, cũng không có cách nào giao tiếp với nhau...