Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên

Chương 1873




Tức thật ~ Dương Bách Xuyên không có cách nào khác.  

Ngay lúc này, một tiếng sấm vang lên từ phía chân trời.  

“Ầm ~”  

Dương Bách Xuyên ngẩng đầu nhìn, trong lòng hắn mừng rõ, đúng là ông trời không tuyệt đường sống của ai.  

Vừa ngẩng đầu lên, hắn nhìn thấy phía chân trời xuất hiện một con chim rất lớn, nhìn kỹ đây là một con ma tước khổng lồ, đang công kích lên kết giới đại trận thành Yêu Quang.  

“Ầm ầm ầm ~”  

Ngay sau đó là một chuỗi công kích vang lên, chim ùn ùn kéo tới che khuất bầu trời thành Yêu Quang, bắt đầu công kích lên đại trận bảo vệ thành, hắn có thể nhìn thấy rõ ràng qua kết giới trong suốt.  

Giờ phút này, đột nhiên yêu cầm kéo đến làm thay đổi sắc mặt của ba người  Ân Tĩnh An.  

“Đại yêu ngũ chuyển...?” Mã Minh Sơn nhìn chằm chằm vào đàn ma tước khổng lồ bên ngoài kết giới kêu lên.  

Vẻ mặt Từ Cơ Vân cũng thay đổi: “Cho nên, đại yêu ngũ chuyển sẽ xuất hiện? Hơn nữa tất cả đều là yêu thú phi cầm?”  

Lúc này, cơ thể  Ân Tĩnh An run lên, chỉ có lão mới hiểu rõ, vì sao lại có nhiều yêu thú phi cầm như vậy, chắc chắn là vì trứng Phượng Hoàng.  

Trên thế gian này, Phượng Hoàng chính là vương của các loài chim, khí tức của trứng Phượng Hoàng lộ ra ngoài đã dẫn dụ đại yêu ngũ chuyển và yêu thú phi cầm ùn ùn kéo đến.  

Lần này thì phiền phức to rồi ~  

Ba người họ đều biết đại yêu ngũ chuyển, nó có thể sánh ngang với đại yêu cảnh giới Xuất Khiếu của nhân tộc.  

Đại yêu lớn như vậy rất khó đối phó.  

“Ầm ầm ầm...”  

Bên ngoài đại trận kết giới, yêu cầm đang điên cuồng tấn công, sắc mặt của ba người họ đều rất khó coi.  

“Làm sao bây giờ?” Mã Minh Sơn nhìn Từ Cơ Vân và  Ân Tĩnh An hỏi, sự xuất hiện của đại yêu ngũ chuyển khiến bọn họ phiền lòng.  

Ân Tĩnh An âm trầm nói: “Đừng hoảng, đại yêu ngũ chuyển tuy cường đại, nhưng đừng quên tác dụng của đại trận Yêu Quang, trải qua mấy trăm năm yêu thú hiến tế, đại trận Yêu Quang phòng ngự đại yêu ngũ chuyển hẳn là không thành vấn đề, cùng lắm thì giết sạch yêu thú trong thành tiếp tục hiến tế, điều khiển đại trận Yêu Quang đương nhiên có thể đối phó với đám nghiệt súc này.”  

Hai người Từ - Mã nghe  Ân Tĩnh An nói như vậy, ánh mắt bọn họ sáng lên, trong lòng cũng dần bình tĩnh lại, nhớ tới tác dụng của đại trận Yêu Quang, bọn họ cảm thấy lời của  Ân Tĩnh An cũng rất có lý.  

Sở dĩ, thành Yêu Quang gọi là thành Yêu Quang là bởi vì đặt theo tên của đại trận.  

Mà sự lợi hại của đại trận Yêu Quang không chỉ nằm ở lớp kết giới phòng ngự, mà là đại trận chi quang, ánh sáng rực rỡ có thể phá hủy tất cả mọi thứ, gọi là Yêu Quang là bởi vì cần tới yêu thú hiến tế, vì vậy mới có cái tên này.  

Theo như  Ân Tĩnh An nói, càng nhiều yêu thú hiến tế thì uy lực của Yêu Quang càng lớn mạnh.  

Dương Bách Xuyên nằm trong hố sâu nghe rất rõ ràng,  Ân Tĩnh An có ý định tàn sát toàn bộ yêu thú trong thành để hiến tế đại trận, trong lòng hắn không nhịn được mà bực mình, tuy là yêu thú, nhưng bọn chúng cũng là một sinh mệnh, hơn nữa đa số còn là yêu thú vị thành niên, phương pháp độc ác như vậy quả thật là trái với luật thiên địa.  

“Được, việc này không nên chậm trễ, chúng ta nên giải quyết tên tiểu tử này trước, sau đó giết hàng loạt yêu thú trong thành, hiến tế đại trận. Đối phó với lũ súc sinh đầy lông ngoài kia, tránh cho hắn lại làm loại.” Từ Cơ Vân nói.  

Dương Bách Xuyên nghe vậy thì lạnh cả người, hắn thầm nguyền rủa ba lão già này vì lòng tham mà mù quáng, đại yêu đã kéo đến nơi rồi còn không quên vơ vét trên người hắn, đúng là lòng tham không đáy, vì lợi ích mà chuyện gì cũng có thể làm.  

“Trực tiếp trấn áp hắn rồi lục soát là được.”  Ân Tĩnh An dứt lời rồi bay xuống thẳng hố to, hai người Từ - Mã chỉ sợ không chiếm được chỗ tốt, cũng theo sát phía sau.  

Dương Bách Xuyên nằm dưới đáy hố lớn, ánh mắt lạnh tanh, đương nhiên hắn sẽ không để cho ba lão già chết tiệt này lục soát, Dương Bách Xuyên lên tiếng mắng chửi: “Ba lão già khốn khiếp, muốn soát hồn của tiểu gia đây, đợi kiếp sau đi.”  

Dứt lời, trong tay hắn xuất hiện một ngọn núi nhỏ, đây chính là núi La Phù Động Thiên.  

Tâm khẽ động, cơ thể Dương Bách Xuyên lập tức tiến vào trong núi La Phù Động Thiên, hắn chính là chủ nhân của nơi này, bên trong núi La Phù Động Thiên có thể điều động lực lượng phòng ngự của một thế giới nhỏ, cho dù là ba lão già kia cũng không phá vỡ được lớp phòng ngự này, điều không may nhất là hắn làm bại lộ núi La Phù Động Thiên, sẽ càng có nhiều cao thủ Sơn Hải Giới thèm muốn, nhưng lúc này Dương Bách Xuyên cũng không quan tâm đến việc có bị bại lộ hay không, trốn vào trong trước rồi tính sau.

ÂÂn Tĩnh An và hai người Từ - Mã tranh nhau bay tới chỗ Dương Bách Xuyên.