Sau khi ma khí dính lên người, quầng sáng màu vàng nhạt lập tức nổ tung.
Xèo xèo xèo!
Ma khí âm sát lập tức hóa thành hư không trong tiếng xèo xèo.
Dương Bách Xuyên mừng rỡ, thầm nghĩ chân ngôn hàng ma mà sư phụ truyền dạy cho mình quả nhiên phi phàm, kết hợp với chân khí thôi động thì đối phó với ma khí âm sát không có gì trở ngại.
Sau khi thấy hiệu quả, Dương Bách Xuyên hoàn toàn yên tâm. Hắn hô to: "Trích Tinh, Lao Nguyệt, Thâu Thiên!"
Ba chiêu thần thông Thủ Cốt biến thành ba nắm đấm khổng lồ to bằng cối xay, giáng xuống Bách Biến Thần Quân đã hóa ma, đồng thời sử dụng sức mạnh chân ngôn.
Rầm rầm rầm!
Tiếng nổ rung trời vang lên.
"Hú hú hú!"
Thân thể hóa ma của Bách Biến Thần Quân gào thét thảm thiết.
Sau khi tu vi tăng vọt, tất nhiên ba chiêu thần thông Thủ Cốt của Dương Bách Xuyên cũng có uy lực khác xưa, mạnh hơn không biết bao nhiêu lần.
Trong tầm mắt của Dương Bách Xuyên, cơ thể của Bách Biến Thần Quân bị ba chiêu thần thông Thủ Cốt nện liên tiếp, tức khắc phá hủy ma khí âm sát toàn thân.
Dương Bách Xuyên nhắm chuẩn thời cơ, nhảy vọt lên rồi giơ kiếm Đồ Long: "Chém!"
Tức thì một kiếm chém lên người Bách Biến Thần Quân.
"Hú!"
Tiếng hét thảm thiết nặng nề của Bách Biến Thần Quân Giản Tịnh Tịnh ngưng bặt, cơ thể nổ tung.
Ba chiêu thần thông Thủ Cốt cộng với ba phần kiếm khí Huyền Hoàng đã đánh ma đầu Bách Biến Thần Quân Giản Tịnh Tịnh hoàn toàn tan thành mây khói.
Đến lúc này ma đầu ba đầu trong lòng Dương Bách Xuyên, tức là Bách Biến Thần Quân Giản Tịnh Tịnh đã chết.
Bây giờ chỉ còn Hắc Hoa bà bà khá quái dị. Tuy nhiên, sau khi đạt Nguyên Anh, Dương Bách Xuyên không sợ bà ta nữa.
Cả đại sảnh sơn động yên tĩnh trở lại.
Dương Bách Xuyên đạt được ý muốn, đó là lấy được Xích Tượng Yêu Hồn Châu và giết Bách Biến Thần Quân - tên ma đầu dùng sinh linh bình thường để luyện chế cờ Chiêu Hồn, một loại ma khí tổn hại âm đức.
Sau khi Bách Biến Thần Quân chết, cờ Chiêu Hồn cũng vỡ theo, vô số oan hồn từ từ tan biến trong không khí.
Dương Bách Xuyên biết những oan hồn này đều là hồn phách của người bình thường, nếu thật sự có lục đạo luân hồi thì có lẽ sau khi bọn họ được giải thoát sẽ vào lục đạo, cũng coi như là một kết cục tốt.
Có thể nói trong trận chiến này Dương Bách Xuyên có thu hoạch lớn: lấy được Yêu Hồn Châu, tu vi thành công phá đan thành anh, giết chết mầm họa Bách Biến Thần Quân Giản Tịnh Tịnh, thực lực tăng cao trên mọi phương diện.
Từ nay trở đi, con đường tu chân cũng bước vào một lĩnh vực mới.
Chủ yếu tu luyện thần hồn là cảnh giới vô số người tu chân mong ước - cảnh giới Nguyên Anh.
Sau đó, Dương Bách Xuyên nhìn chân cụt tay cụt trong đại sảnh rồi xoay người rời đi. Chuyện ở đây xong rồi, hắn phải đi thu thập Yêu Hồn Châu tiếp theo.
Hiện tại tu vi đã đạt tới cảnh giới Nguyên Anh, sức mạnh thần hồn tăng là lẽ hiển nhiên, mà Yêu Hồn Châu là thứ hiếm có khó tìm, đương nhiên Dương Bách Xuyên sẽ không từ bỏ.
Vả lại sau khi tu vi tăng, tâm cảnh của hắn cũng thay đổi, vô hình trung trong lòng có cảm giác nôn nóng.
Nôn nóng muốn tìm người thân, nôn nóng trở về trái đất, không biết cả nhà ra sao...
Dương Bách Xuyên biết mình nhất định phải đẩy nhanh tốc độ, hắn không muốn tiếp tục lãng phí thời gian ở đây. So với thiên tài địa bảo, trong lòng hắn người thân bạn bè mới là nhất.
Hắn muốn thu thập toàn bộ chín Yêu Hồn Châu, lục viện còn lại hắn không định đi lần lượt từng nơi mà đến thẳng điện La Phù, thực hiện lời hứa với La Phù đạo quân và lão quỷ, sau đó ra ngoài tìm đồ đệ của mình, tiếp theo sẽ nghĩ cách trở về trái đất.
Dương Bách Xuyên đi tới một góc đại sảnh, trông thấy Diệp Vô Tâm từ từ tỉnh lại. Hắn quan sát thấy sau khi Diệp Vô Tâm dùng hai giọt nước Sinh Mệnh, vết thương đã khỏi hẳn không có gì đáng ngại, nhưng vẫn không nhịn được hỏi: "Ngươi cảm thấy thế nào?"
"Ta không sao, ngươi..." Diệp Vô Tâm đang trả lời thì nhìn thấy Dương Bách Xuyên đã lên Nguyên Anh, tức khắc trợn tròn mắt không nói lên lời. Có thể nói nàng là người biết rõ tu vi của Dương Bách Xuyên nhất, nàng cảm thấy từ lúc quen nhau đến bây giờ, Dương Bách Xuyên tu luyện nhanh như tên lửa.
Lúc ở thành Tán Tu, Dương Bách Xuyên chỉ có tu vi Kim Đan sơ kỳ. Từ lúc vào núi La Phù đến giờ mới mấy tháng ngắn ngủi chưa đầy một năm, vậy mà Dương Bách Xuyên đã lên Nguyên Anh, khiến Diệp Vô Tâm có cảm giác không chân thật.