Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên

Chương 1815




Đám người Lê Nặc và Diệp Vô Tâm ở trong một không gian bình phong khá hẻo lánh, may mà đám người Hắc Hoa bà bà chưa tìm được, nhưng nếu bọn họ có tìm được thì Dương Bách Xuyên cũng có biện pháp ngăn cản.  

Hiện tại đã mở cửa của Pháp Bảo Cung ra, tất cả đám người Hắc Hoa bà bà đều tiến vào Pháp Bảo Cung, cũng không có thời gian để ý bọn Lê Nặc và Diệp Vô Tâm.  

Lần này Dương Bách Xuyên muốn ngư ông đắc lợi, sau khi hội họp với đám Lê Nặc, hắn và bọn họ sẽ đang âm thầm quan sát Hắc Hoa bà bà và Bách Biến thần quân rồi tùy cơ hành động, tìm cơ hội dễ ra tay nhất để xử lý từng người.  

Dương Bách Xuyên – người chiếm hết thiên thời địa lợi có thể tùy thời xuyên qua các gian của không gian bình phong.  

Ngay sau đó, Dương Bách Xuyên xuất hiện ở chỗ của Lê Nặc và Diệp Vô Tâm.  

“Vân đệ đệ, ngươi đến rồi…” Thấy Dương Bách Xuyên xuất hiện, trông Lê Nặc vui vẻ hắn. Bọn họ đã bị nhốt trong không gian bình phong này lâu rồi nên cũng rất lo lắng. Nếu không phải biết Dương Bách Xuyên có thủ đoạn độc đáo và chắc chắn hắn sẽ tới, Lê Nặc đã định chuẩn bị công kích không gian bình phong thật mạnh bạo để nghĩ cách đi ra ngoài rồi.  

Nhưng điều bà không biết là dù có công kích mạnh thì cũng không có tác dụng gì ở không gian bình phong này.  

Diệp Vô Tâm trông thấy Dương Bách Xuyên xuất hiện cũng kích động không thôi. Tuy nàng không mở miệng nói chuyện, nhưng Dương Bách Xuyên lại có thể cảm nhận được sự quan tâm của nàng đối với mình.  

“Lê tỷ tỷ, để các ngươi đợi lâu rồi…” Giải thích qua loa cho mấy người chuyện của Sơn Mộc đạo nhân bằng dăm ba câu xong, Dương Bách Xuyên phất tay mở cửa Pháp Bảo Cung ra rồi dẫn đám người Lê Nặc và Diệp Vô Tâm tiến vào Pháp Bảo Cung.  

…  

Pháp Bảo Cung khác với Tu Đạo Cung và Lưu Ly Cung, nơi đây là cung điện chuyên môn để gửi pháp bảo.  

Sau khi đến đây Dương Bách Xuyên mới nhận ra Pháp Bảo Cung hoàn toàn không có dạng cung điện mà cứ như một cái sảnh lớn trong sơn động vậy.  

So sánh với hai cung trước đó thì không lớn lắm.  

Nơi mà hơn mười người bọn họ xuất hiện là một đại sảnh sơn động rộng hơn một trăm mét vuông, ở chính giữa đại sảnh có một cái tế đàn, phái trên khắc có phù văn trận pháp.  

Dương Bách Xuyên vừa xuất hiện đã biết nơi này là nơi rời đi, hoặc có thể nói là cửa vào sáu viện.  

Toàn bộ đại sảnh của Pháp Bảo Cung đều là bạch ngọc, cũng không tối tăm mà còn vô cùng sáng chói.  

Tế đàn xuất hiện ở chính giữa đại sảnh cao khoảng một mét, rộng khoảng chín mét. Thứ đặc biệt nhất trong đại sảnh chính là chín điêu khắc che kín phù văn.  

Những phù văn đó như tấm như tấm bia đá khắc quanh một vòng trên vách tường vậy, Dương Bách Xuyên không hề biết những phù văn khắc phía trên là gì.  

Nội dung phía trên của chín phù văn không giống nhau, mỗi một phù văn đều đang tản ra vầng sáng nhàn nhạt, rất có quy luật.  

Dương Bách Xuyên nhìn kỹ một vòng phù văn này nhưng không có cái nào hắn biết cả. Điều đó khiến hắn có hơi luống cuống.  

Hắn nhìn về phía Lê Nặc và nói: “Lê tỷ tỷ, bọn tỷ có biết những phù văn đó không?”  

Lê Nặc lắc đầu nói: “Những phù văn hẳn là phù văn cổ xưa có niên đại vô cùng xa xưa, ta không nhận ra.”  

“Ngươi và lão Diệp thì sao?” Dương Bách Xuyên hỏi Diệp Vô Tâm và Diệp Ninh, Dương Bách Xuyên thấy rằng thương hội Thiên Diệp đã bao trùm toàn bộ việc làm ăn của Sơn Hải Giới, với tư cách là người của thương hội Thiên Diệp, hẳn là Diệp Vô Tâm và Diệp Ninh sẽ biết những thứ này.  

Nếu bọn họ đều không biết thì gay go đây.  

Phàm là phù văn có thể xuất hiện ở Pháp Bảo Cung thì chắc chắn sẽn không đơn giản như vậy.  

Hơn nữa hắn biết chín phù văn này thật ra chính là chín cái cửa, chắc chắn chính là cửa phong ấn chín pháp bảo trong lời lão quỷ.  

Sở dĩ muốn biết rõ nội dung của những phù văn đó là do Dương Bách Xuyên sợ mắc sai lầm.  

Hiển nhiên đám người Hắc Hoa bà bà đã tiến vào những cửa phù văn này, đi cướp đoạt pháp bảo.  

Diệp Vô Tâm và Diệp Ninh nghe thấy Dương Bách Xuyên hỏi chuyện thì đồng thời lắc đầu tỏ vẻ không biết.  

Lúc này, bên tai Dương Bách Xuyên vang lên tiếng lão quỷ: “Thiếu chủ nhân lão hủ biết những phù văn đó.”  

Nghe lão quỷ nói vậy, hai mắt Dương Bách Xuyên sáng lên, hắn thầm mắng chính mình ngu xuẩn, có sẵn “hướng dẫn du lịch” là lão quỷ mà không dùng, lại đi hỏi đám người Lê Nặc thì hơi có chút bỏ gần tìm xa.  

Nơi này là núi La Phù, lúc sinh thời bản thân lão quỷ chính là đại trưởng lão của núi La Phù. Sau khi chết, thần hồn ông ta lại trở thành sơn linh của núi La Phù, đương nhiên thân phận sơn linh này của ông ta vẫn chưa được chấp nhận.