*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Dương Bách Xuyên sửng sốt hỏi: “Nghiêm trọng đến vậy sao? Chẳng phải ngươi đã ở trong trạng thái cổ hồn sao, ta thấy thần hồn của ngươi rất mạnh, lẽ ra thần hồn sẽ không thể tiêu vong chứ?”
Lão quỷ cười khổ đáp: “Thiếu chủ nhân nói rất đúng, đúng là dưới tình huống bình thường thì với trạng thái thần hồn của lão hủ sẽ không tiêu vong, nhưng khi đó là ở trong tình huống tự nhiên. Nếu có sự tác động từ bên ngoài tham gia vào, đến lúc đó chắc chắn lão hủ sẽ phải chết.
Trước đó đã nói cho thiếu chủ nhân rồi, núi La Phù là một chí bảo không gian, khi tổ sư gia La Phù đạo quân đạt được núi La Phù, không biết vì sao lại nói là núi La Phù không có sự tồn tại của khí linh.
Advertisement
Sau đó La Phù gặp kiếp nạn lớn, lão hủ hóa thành sơn linh của núi La Phù, tương đương thay thế cho sự tồn tại của khí linh. Vốn dĩ cứ cho rằng như vậy là có thể bảo vệ La Phù đời đời kiếp kiếp, ai ngờ… Ai ngờ một đoạn thời gian trước đó lão hủ mới biết được rằng không phải vậy.
Sau khi đại kiếp nạn của La Phù kết thúc, lão hủ hóa thành sơn linh của núi La Phù, nhưng thật ra vẫn luôn ở trong trạng thái ngây thơ bản năng chứ hoàn toàn không có suy nghĩ và tư duy, tự chủ. Hoàn toàn đều dựa vào bản năng để làm việc, chính là ở trong trạng thái mà nhóm của thiếu chủ nhân nhìn thấy khi vừa mới đến Tu Đạo Cung đó. Lão hủ hoàn toàn không có ý thức tự chủ mà chỉ dựa vào tiềm thức để làm việc.
Mãi đến khi một linh thú của thiếu chủ nhân mở ra không gian bên trong đá trắng mà tổ sư gia La Phù đạo quân để lại, sau đó thiếu chủ nhân tiến vào trong và đạt được pháp môn truyền thừa mà tổ sư gia La Phù đạo quân để lại.
Advertisement
Cũng chính vào lúc đó, lão hủ cứ như tự thông minh ra vậy, khôi phụ tư duy và suy nghĩ. Trong đầu lão hủ cũng xuất hiện rất nhiều thông tin về đạo cung La Phù, cũng biết thì ra năm đó khi lão hủ lựa chọn trở thành sơn linh của núi La Phù cũng chỉ được coi như một biểu tượng mà thôi. Nếu không đạt được sự tán thành của văn bia đá trắng thì sẽ không có ý thức.
Cũng may thiếu chủ nhân đạt được thông tin pháp môn của tổ sư gia, mà Tổ sư gia chấp niệm mở ra văn bia đá trắng để lão hủ thông suốt hẳn, như vậy mới biết được một số bí mật mới của đạo cung La Phù.
Ví dụ như bên trong tam cung lục viện có thứ gì, cùng với phong ấn cấm chế vân vân. Thậm chí còn nói với lão hủ rằng sợ nhất chính là điện La Phù, nơi muốn tiến vào trước tiên cũng là điện La Phù.
Bởi vì khí linh của núi La Phù vốn nên tọa trấn ở điện La Phù, vấn đề hiện tại chính là lão hủ đang lo rằng nơi trung tâm của điện La Phù sau khi trải qua nhiều năm tháng như vậy đã sinh ra khí linh mới. Đương nhiên, có thể cũng sẽ không có, hoặc là đã bắt đầu sản sinh ra khí linh mới.
Chỉ cần khí linh mới xuất hiện, đó chính là ngày chết của lão hủ. Khí linh mới sẽ không chịu đựng được sự tồn tại của khí linh giả như lão hủ. Thế nên lão hủ muốn vào trung tâm của điện La Phù, xin thiếu chủ nhân giúp lão hủ, lão hủ thề sẽ luôn trung thành với thiếu chủ nhân.”
Lão quỷ kể lại một câu chuyện cũ vô cùng dài, nhưng Dương Bách Xuyên vẫn nghe hiểu. Sau khi nói xong, ông ta quỳ xuống với vẻ cầu xin.
Dương Bách Xuyên nhìn lão quỷ với vẻ đã hiểu ra vì sao lão quỷ lại giúp mình. Thì ra là do ông ta có điều muốn cầu xin hắn, nói đi cũng phải nói lại, hắn cũng có thể hiểu vì sao lão quỷ lại làm như vậy.
Nói không sợ chết ư?
Người tu chân đều sợ chết, huống chi một người chỉ còn mỗi thần hồn như lão quỷ, nếu ông ta chết thì chỉ có xong đời hoàn toàn.
Hơn nữa hắn cũng không ngờ điện La Phù sẽ quan trọng đến vậy, không chỉ đơn giản liên quan đến truyền thừa La Phù đạo quân để lại mà còn cả mạng của thần hồn lão quỷ.
Dựa theo lời lão quỷ nói, trải qua vô số tháng năm, rất có khả năng điện La Phù trung tâm nhất của núi La Phù có thai nghén ra khí linh mới. Một khi khí linh mới sinh ra, nhất định sẽ không chịu để cho khí linh giả là lão quỷ tồn tại, đến lúc đó lão quỷ sẽ gặp nguy.
Mà hắn – người khống chế pháp môn truyền thừa của tổ sư gia La Phù đạo quân, hoàn toàn có khả năng trợ giúp lão quỷ…
Đối với sự xin giúp đỡ của lão quỷ, Dương Bách Xuyên ngẫm lại không có lý do gì từ chối. Không vì cái gì khác, chỉ cần nhắc đến chuyện lão quỷ đã ra tay hỗ trợ giết Sơn Mộc đạo nhân Mạc Vong, thu phục Huyết Sát Đồng Anh hoặc là nói Thiện Linh của hiện tại, trong mắt Dương Bách Xuyên tất cả đều là ân huệ.
“Được, ta đáp ứng ngươi, chỉ cần ta có thể đi vào điện La Phù, nhất định ta trợ giúp cho thân phận của ngươi hợp lệ, trở thành sơn linh chân chính của núi La Phù. Nếu núi La Phù đã thai nghén ra khí linh mới, ta cũng đứng về phía ngươi.” Dương Bách Xuyên đút một viên thuốc an thần cho lão quỷ.
Giữa người với người vốn chính là quá trình trả giá và báo đáp cho nhau, chẳng phải trước đó lão quỷ giúp mình cũng là vì câu nói hiện tại của mình sao?
“Lão hủ đa tạ thiếu chủ nhân, thiếu chủ nhân yên tâm, chắc chắn lão hủ sẽ dốc hết toàn lực giúp thiếu chủ nhân giết hết đám người Hắc Hoa bà bà.” Lão quỷ nhận được hứa hẹn của Dương Bách Xuyên thì vô cùng vui vẻ, ông ta cũng bày tỏ lòng trung thành với Dương Bách Xuyên luôn.
“Tốt lắm, ngươi có biết làm thế nào để tiến vào Pháp Bảo Cung không? Hoặc là làm cách nào để tống hết đám người Hắc Hoa bà bà vào Pháp Bảo Cung?” Dương Bách Xuyên hỏi lão quỷ.
Lão quỷ nói: “Rất đơn giản, thiếu chủ nhân chỉ cần kết nối với chấp niện của 64 vị tu sĩ Xuất Khiếu kỳ mở ra tất cả đường đi của các không gian bình phong, sau đó dùng chìa khóa minh văn là có thể mở Pháp Bảo Cung, đến lúc đó đám người Hắc Hoa bà bà sẽ tự động tiến vào.”
Dương Bách Xuyên gật đầu, nhắm mắt thử kết nối với chấp niệm của 64 vị đóng giữ nơi đây. Quả nhiên, rất nhanh hắn đã cảm nhận được vị trí của Hắc Hoa bà bà và Bách Biến thần quân.
Ngay sau đó Dương Bách Xuyên lấy ba chiếc chìa khóa minh văn ra, sức lực thần hồn vừa động thì ba chiếc chìa khóa minh văn đã tỏa sáng mãnh liệt. Trong vô hình, chìa khóa đã thông không gian bình phong và mở cửa tiến vào Pháp Bảo Cung ra.