Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên

Chương 181




Quay đầu nhìn một chút cũng lái xe rời đi.  

Hơn 8 giờ tối, cuối cùng Dương Bách Xuyên cũng về đến quê.  

Đường núi ở đây hơi khó đi, Dương Bách Xuyên chuẩn bị thuê khách sạn ở mai rồi về nhà, còn mua chút đồ vật trở về, cũng dự định đi thăm hàng xóm người thân bạn bè.  

Cảnh sắc trong thôn núi rất thuần phác, Dương Bách Xuyên biết một mình bà nội ở nhà, mọi người đều đến giúp đỡ.  

Em gái đi học ở trên huyện, nhẩm tính cũng đã qua thời gian thi đại học, cũng không biết con bé thi đỗ đại học không?  

Trong khoảng thời gian này cũng không gọi điện thoại hỏi thăm tình huống trong nhà, nghĩ lại người làm anh trai như anh thật không xứng chức.  

Về phương diện khác, Dương Bách Xuyên biết bà nội và em gái không gọi điện thoại đến vì sợ ảnh hưởng đến việc học của chính mình. Bây giờ chính mình vẫn chưa nói cho hai người những chuyện anh đang làm.  

Muốn đợi đến khi dàn xếp xong tất cả, về nhà đón bọn họ, không ngờ lại kéo dài đến bây giờ.  

Sau khi đặt phòng ở khách sạn, Dương Bách Xuyên chuẩn bị đi ra ngoài ăn cơm, rất muốn ăn chút đồ ăn vặt quê nhà.  

Buổi tối chợ đêm có nhiều đồ vặt nhất.  

Anh học ba năm trung học ở huyện, rất quen thuộc với nơi này, ở chỗ này cũng có một người bạn học rất thân thiết -- Cung Lăng Phong ~  

Thời cấp ba, Cao Lăng Phong có tiếng là Hỗn Thế Ma Vương, người này bởi vì đánh nhau nên bị giáo viên đuổi học từ học kỳ đầu năm ba.  

Nhưng làm người rất coi trọng tình nghĩa, mấy năm nay anh ta làm kinh doanh, vẫn luôn liên hệ với Dương Bách Xuyên, nghe nói đang làm buôn bán dược liệu.  

Lúc đi học cấp ba, đánh bóng bàn, trượt băng, trốn học… tất cả những việc đó anh đều làm. Đều do Cung Lăng Phong dẫn anh đi học mấy cái đó, bây giờ nghĩ lại thật sự có chút nhớ đoạn thời gian đó.  

Vì vậy sau khi trở về, Dương Bách Xuyên gọi điện cho Cung Lăng Phong đầu tiên, hẹn đi ăn cơm.  

Điện thoại vang lên hai tiếng đã được bắt máy.  

“Nhóc Xuyên ~ CMN cậu còn biết gọi điện thoại cho anh em.” Điện thoại truyền đến tiếng cười ha ha của Cung Lăng Phong.  

“Tôi trở về gọi điện thoại luôn cho cậu đây, có ở nhà không đi ra ăn cơm.” Dương Bách Xuyên cười nói.  

“Cái gì? Cậu thật sự về rồi?” Trong điện thoại Cung Lăng Phong rất vui mừng.  

Dương Bách Xuyên: “Lừa cậu làm gì.”  

“Tôi đang ở cửa hàng đồ nướng số mười, cũng đang ăn cơm. Ha ha, vừa rồi có người hỏi thăm tin tức của cậu, mấy người chúng tôi chờ cậu, nhanh đến đây.” Cung Lăng Phong cười ha ha, nói.  

“Mấy bạn học thời cấp ba, có mấy người cậu quen biết, lại đây đang nói chuyện.” Cung Lăng Phong không nhiều lời.  

“Được, đợi tôi một lúc.”  

Dương Bách Xuyên cúp máy, đi ra khách sạn đi thẳng đến cửa hàng đồ nướng số mười, anh rất quen thuộc nơi này, biết đây là một cửa hàng lâu năm.  

Mười phút sau, Dương Bách Xuyên đến cửa hàng đồ nướng, vừa xuống xe đã thấy mấy người Cung Lăng Phong ngồi bên ngoài.  

Thời tiết tháng 7 là thời điểm nóng bức nhất.