Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên

Chương 1772




Lúc này theo bản năng, Thường Bộ Tể lùi về sau một bước, nuốt nước bọt, nhìn lôi điện trên thân kiếm Đồ Long của Dương Bách Xuyên, ông ta càng sợ. Không thể nghĩ ra được tại sao một tiểu tử Kim Đan đại viên mãn lại có được lôi điện, còn có thể chém giết hai cao thủ Nguyên Anh trung kỳ trong vài phút?  

Thường Bộ Tể lui về sau vài bước, đảo mắt, điều này làm cho Dương Bách Xuyên cảm thấy quỷ dị, không thể cứ tiếp tục như vậy, hắn nói như vậy trong lòng. Thường Bộ Tể liếc qua nhìn thấy bốn phía đã hội tụ hơn hai mươi tu sĩ Nguyên Anh, trong đó có hai người là Nguyên Anh trung kỳ, còn lại ít nhất là Nguyên Anh sơ kỳ.  

Ông ta có chủ ý, đột nhiên lớn tiếng nói: “Các vị đạo hữu, tiểu tử này chính là người đi vào hố to, con chồn lúc trước bị mọi người đuổi bắt cũng đi vào địa cung, bây giờ tiểu tử này đi ra khỏi nơi đó, chắc chắn trên người hắn mang theo rất nhiều thiên tài địa bảo của địa cung, cũng biết được tung tích của con chồn. Ta mong được liên hợp với các vị, lúc này hắn chỉ có một người, chúng ta liên hợp có thể giết chết hắn dễ như trở bàn tay, bảo vật chia đều.”  

Rất nhiều cao thủ Nguyên Anh vây quanh bốn phía, hơn hai mươi người, vừa nghe thấy những lời này của Thường Bộ Tể, sắc mặt của bọn họ thay đổi. Lúc trước bọn họ nhìn thấy ánh sáng kết giới của hồ to cũng thấy được ba người Thường Bộ Tể, Giản Hóa Phàm, Phương mắt to. Đứng đó hơn hai tháng, ba người vẫn không rời đi, canh giữ hố to, chứng tỏ có mưu đồ.  

Bây giờ mới biết được tiểu tử hung ác chém giết hai Nguyên Anh trung kỳ này chính là người đi vào trong địa cung, quan trọng nhất rất có thể hắn biết được tung tích của con chồn. Rất nhiều người ở đây đều gặp qua thiên phú của con chồn Tầm Bảo kia, ai có thể không động tâm?  

“Tiểu tử nói cho lão phu tung tích của chồn Tầm Bảo, lão phu tha cho ngươi một mạnh. Nếu không đừng trách lão phu giết chết ngươi,” Cuối cùng có một người nhảy ra, là một lão già mặc giáp hoa, cũng là một cao thủ Nguyên Anh trung kỳ.  

“Ha ha ha, nhóc con, ta không hỏi chồn Tầm Bảo, nhưng để lại thanh kiếm trong tay ngươi, ta tha chết cho ngươi.” Lại là một cao thủ Nguyên Anh trung kỳ, một người đàn ông cao to vạm vỡ có làn da đen như người châu Phi.  

Ngay sau đó có hơn mười Nguyên Anh sơ kỳ trực tiếp đến gần Dương Bách Xuyên.  

Tổng cộng có hơn hai mươi cao thủ Nguyên Anh kỳ, hai Nguyên Anh trung kỳ nói thẳng muốn ra tay không cố kỵ, mười mấy Nguyên Anh sơ kỳ bao vây lại.  

Chỉ còn lại bảy tám người đứng ngoài vòng không động.  

Cục diện hiện tại là ba Nguyên Anh trung kỳ vây quanh Dương Bách Xuyên, liếc mắt đảo qua, có mười bốn Nguyên Anh sơ kỳ có thể ra tay bất cứ lúc nào.  

Khóe miệng của Thường Bộ Tể hiện lên ý cười, ông ta muốn cục diện này, cho dù Dương Bách Xuyên là cao thủ Nguyên Anh hậu kỳ cũng đừng nghĩ rời đi.  

“Vèo vèo vèo ~”  

Đúng lúc này, phía xa có bảy tám thân ảnh bay nhanh đến.  

“Ai dám động đến người của thành Tán Tu chính là kẻ địch của Lê Nặc ta.”  

Một âm thanh lạnh lùng sắc bén vang lên, người chưa thấy âm thanh đến trước.  

Dương Bách Xuyên chấn động, ngẩng đầu nhìn lại, quả nhiên là đại thành chủ thành Tán Tu Lê Nặc, cùng với bảy tu sĩ Nguyên Anh. Hắn không nghĩ đến Lê Nặc sẽ xuất hiện ở chỗ này, lại còn sẽ giúp phó thành chủ thành Tán Tu trên danh nghĩa. Nói đến cùng Dương Bách Xuyên chỉ mang hư danh, nhưng Lê Nặc lại xuất hiện giúp hắn, điều này làm cho hắn rất cảm động.  

Rất nhanh Lê Nặc xuất hiện, lúc này bà ấy mặc một bộ quần áo đen nhánh, ánh mắt sắc như lưỡi đao nhìn bốn xung quanh.  

Đại thành chủ Lê Nặc của thành Tán Tu, đã tiếp tế cho vô số tu sĩ, nhân mạch trải rộng, đây mới chính là chỗ đáng sợ của Lê Nặc, làm cho rất nhiều người không dám đắc tội bà.  

“Đại thành chủ!” Dương Bách Xuyên chắp tay hành lễ.  

“Đừng sợ, bây giờ ngươi là người của thành Tán Tu, ta nhìn xem hôm nay ai dám động đến ngươi.” Lê Nặc nói chuyện, ánh mắt nhìn chăm chú vào người đàn ông vạm vỡ uy hiếp Dương Bách Xuyên giao ra kiếm Đồ Long.  

Sau đó lạnh lùng nói: “Ba Đồ huynh đệ, tám mươi năm không gặp, còn nhớ rõ Lê Nặc ta không.”

Đại hán cường tráng có làn da đen như Châu Phi, to con như tháp sắt khi đối mặt với Lê Nặc lại không dám nhìn thẳng vào mắt mà có hơi trốn tránh. Ông vội vàng chạy tới trước mặt Lê Nặc và cười làm lành như một đứa trẻ con rồi nói: “Lê đại tỷ, làm sau tiểu đệ dám quên tỷ được, chẳng phải lần này đã nhân dịp núi La Phù mở ra để chuẩn bị tới thành Tán Tu chào hỏi Lê đại tỷ sao.”  

“Hừ, ngươi giỏi lắm Ba Đồ, cứ luôn miệng Lê đại tỷ, ta đây không nhận nổi đâu.” Lê Nặc hừ lạnh một tiếng, trong giọng nói có chứa sự oán trách nhưng giọng điệu bà đã nhẹ nhàng hơn hẳn. Ngay sau đó, bà chỉ vào Dương Bách Xuyên và nói: “Hắn là Dương Bách Xuyên, là phó thành chủ của thành Tán Tu ta, tại sao Ba Đồ ngươi lại định ăn cướp lên tận trên đầu Lê Nặc ta?”  

Ba Đồ trong miệng Lê Nặc lập tức xấu hổ vô cùng, mặt ông đỏ bừng lên, may là màu da ông đen như người Châu Phi, nếu không hiện tại mặt đã đỏ thẫm luôn rồi. Ông vội vàng dừng tay nói: “Hiểu lầm, hiểu lầm, Lê đại tỷ, ta thật sự không biết thằng nhóc này là người của thành Tán Tu ngươi, nếu ta biết thì có cho Ba Đồ ta mười cái lá gan ta cũng không dám. Tám mươi năm trước, nếu Ba Đồ không được Lê đại tỷ chứa chấp thì đã bị kẻ thù giết từ lâu rồi. Vì thế mới có Ba Đồ ngày hôm nay, ơn nghĩa to lớn năm đó Ba Đồ vĩnh viễn không quên. Lê đại tỷ yên tâm, nếu là người của thành Tán Tu ngươi thì chính là huynh đệ của Ba Đồ. Nếu ai dám ra tay với người của thành tán Tu, khiến cho Lê đại tỷ của ta không thoải mái, Ba Đồ sẽ không cho phép.”  

Một đại hán nhìn như thô kệch nhưng tâm tư lại rất kín đáo và tinh tế, mới dăm câu ba điều đã tỏ rõ thái độ và lòng thành với Lê Nặc.  

Ngay sau đó, đại hán tên Ba Đồ lại nói với Dương Bách Xuyên: “Thằng nhãi gì đó kia... Khụ khụ, không đúng, Dương huynh đệ, xin lỗi, xin lỗi. Ba Đồ ta không biết ngươi là người của Lê đại tỷ nên vừa nãy đã lỗ mãng rồi, mong Dương huynh đệ tha thứ.”  

Tuy rằng hắn bị Ba Đồ uy hiếp nên rất khó chịu, nhưng duỗi tay không đánh người đang cười, Ba Đồ và Lê Nặc là người quen cũ nên Dương Bách Xuyên cũng không thể so đo. Đối với vị huynh đệ Châu Phi phiên bản Sơn Hải này, Dương Bách Xuyên chỉ có thể cười đáp: “Ba Đồ huynh đệ khách sáo rồi...”  

Nói lý ra thì bất kể tu vi hay tuổi tác, Dương Bách Xuyên nên gọi Ba Đồ một tiếng “Ba Đồ đại ca” nhưng hiện tại hắn lại gọi ông là “Ba Đồ huynh đệ”.  

Điều đó khiến Ba Đồ cứng đờ cả mặt, nhưng sau đó ông lại cười ha ha, chỉ nghĩ Dương Bách Xuyên là một người hay ghi thù, không bị tổn thất gì.  

Gọi ông một tiếng huynh đệ xem như không phân rõ vai vế cao thấp, nhưng không sao cả, chỉ cần tha thứ cho ông ta là được.  

Mà lời nói cảnh cáo và phản bội của Ba Đồ lại khiến sắc mặt đám người Thường Bộ Tể khó coi vô cùng.  

Hoặc có thể nói là sự xuất hiện của Lê Nặc khiến rất nhiều người có nhận định gì đó.  

Đừng nhìn người phụ nữ tên Lê Nặc này có tu vi Nguyên Anh trung, nhưng thực lực chân chính thì sâu không lường được, lại là chủ của một thành nên có bạn bè khắp Sơn Hải Giới. Đó không phải là người mà người bình thường dám đắc tội dễ dàng.  

Rất nhanh sau đó, bên ngoài có vài người tu chân có tu vi Nguyên Anh sơ kỳ bắt đầu chào hỏi Lê Nặc với sắc mặt hổ thẹn. Sau đó, họ rời khỏi chỗ này, chắc chắn mấy người này cũng đã từng nhận ơn huệ che chở từ thành Tán Tu giống như Ba Đồ. Có Lê Nặc ra mặt, đương nhiên họ sẽ không đấu với Dương Bách Xuyên nữa.