Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên

Chương 177




Còn sợ thương tổn đến trái tim của cô ta, không dám dùng lực mạnh, chỉ có thể chậm rãi hút ra, cách làm như vậy vô cùng hao phí tinh lực của anh.  

Tầm 5 phút sau mới ra được một nửa, nhưng cũng làm cho cái trán của anh chảy đầy mồ hôi.  

Nghĩ thầm: “Lần mua bán này lỗ vốn.”  

Tiếp tục thêm gần mười phút nữa, đột nhiên bàn tay của Dương Bách Xuyên cảm thấy lạnh, trong tay dùng thêm một chút lực.  

“Phù ~ cuối cùng cũng thành cô tang, mệt sắp chết rồi.”  

Mở lòng bàn tay ra, là một viên đạn sắt hình tròn nhỏ hơn viên bi thủy tinh thông thường, có lẽ vât cướp được từ trong tay tội phạm là một khẩu súng đạn sắt tự chế.  

Mặc dù viên đạn đã được lấy ra từ miệng vết thương của Ninh Kha, nhưng nguy hiểm thực sự vẫn chưa qua, tiếp theo mới là giai đoạn làm Dương Bách Xuyên cảm thấy khó khăn nhất.  

Có lẽ trái tim của cô ta bị một lực đánh cực lớn của viên đạn xé rách ra một cái khe nhỏ, đây mới là vết thương trí mạng. Dù đây là một vết thương trí mạng, nhưng cũng may chỉ rách một vết nhỏ trên bề mặt trái tim, nếu lớn hơn một chút nữa, Ninh Kha sẽ chết ngay lập tức.  

Có thể chịu được đến bây giờ cũng nhờ thể chất của cô ta tốt.  

Tiếp theo Dương Bách Xuyên phải dùng chân khí chữa trị vết thương trên trái tim và miệng vết thương trên ngực.  

Vẻ mặt đau khổ lấy ra nhân sâm, cắn một miếng, nuốt xuống, bổ sung một chút nguyên khí cho bản thân. Dương Bách Xuyên lại dùng tay dán lên ngực cô ta một lần nữa.  

Có linh khí thuần tịnh của nhân sâm tinh bổ sung khí huyết trong cơ thể, Dương Bách Xuyên cảm giác tinh thần khỏe lên rất nhiều, cắn răng tiếp tục chữa trị miệng vết thương cho Ninh Kha.  

Miếng nhân sâm đút cho Ninh Kha lúc nãy đã hoàn toàn phát huy tác dụng, dưới sự chữa trị của chân khí thuần tịnh của Dương Bách Xuyên, chỉ sau vài phút vết rách trên trái tim cô ta đã được chữa trị hoàn toàn.  

Nhưng chỉ với vài phút ngắn ngủi này đã làm cho quần áo của Dương Bách Xuyên ướt đẫm mồ hôi, giống như vừa mới đem đi giặt.  

Chân khí và tinh lực hao phí còn nhiều hơn trước gấp đôi, bởi vì trái tim là chỗ yếu hại trên cơ thể con người, Dương Bách Xuyên không có sơ sẩy, tập trung cao độ tinh thần hoàn thành chữa trị.  

Nhìn thoáng qua sắc mặt của Ninh Kha, đã không còn vàng như nến nữa, nhìn qua chỉ hơi trắng bệch.  

Dương Bách Xuyên cũng thở ra một hơi nhẹ nhõm, bây giờ cô ta không chết được.  

Bước cuối cùng dùng chân khí chữa trị vết thương ngoài cũng coi như hoàn thành.  

Một bước này là bước nhẹ nhất trong cả quá trình.  

Vốn dĩ Dương Bách Xuyên không phải xen vào, chỉ cần đưa cô ta đến bệnh viện tu dưỡng là được. Nhưng đã đi được 99 bước, đi một bước cuối cùng cũng không mất gì, với suy nghĩ đưa Phật đưa đến Tây Thiên, Dương Bách Xuyên điều động chân khí khổng lồ hội tụ lại trên miệng vết thương của Ninh Kha.  

Lần này không cần lo lắng sẽ tổn thương đến trái tim của cô ta, xuống tay cũng thô bạo hơn, dùng sức hơn.