Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên

Chương 1767




Trên trán Dương Bách Xuyên đổ đầy mồ hôi, hắt gầm lên một tiếng không phải người.  

Nhưng may mắn là, Càn Khôn Tạo Hóa Quyết không hổ là công pháp đỉnh cao, hắn đã luyện hóa xong Ma Nguyên lực.  

Sau khi đi lại một vòng, cỗ lực lượng này sau khi tiến vào kim đan đã hoàn toàn dung hợp thành một thể với chân khí.  

“Ầm ầm ~”  

Kim Đan chấn động, vang lên một tiếng nặng nề, tiếp đó cơn đau rát toàn kinh mạch cũng biến mất, thay vào đó là một thân đầy sảng khoái.  

Từ tu vi Kim Đan hậu kỳ tăng vọt tới Kim Đan đại viên mãn.  

Chỉ với một tia Ma Nguyên lực đã khiến tu vi của hắn tiến một bước, tuy là sinh ra một cơn đau mà người thường rất khó chịu nổi, nhưng hiệu quả lại vô cùng rõ rệt.  

Nếu như không phải sư phụ nói, tu vi hiện tại của hắn không chịu nổi Ma Nguyên lực thì hắn đã muốn luyện hóa toàn bộ cỗ lực lượng kia, đến khi đó không chừng còn có thể một bước lên trời, tiến vào cảnh giới Nguyên Anh?  

Nhưng cho dù có thể thì hiện tại cũng không còn nữa rồi, bị bình Càn Khôn nuốt vào thì đừng mơ nữa, cũng không biết lần này bình Càn Khôn cắn nuốt Ma Nguyên lực, liệu có thăng cấp không?  

Sau khi mở hai mắt, hắn cảm nhận lại tu vi của mình, khoảnh khắc đó Dương Bách Xuyên ngửa mặt lên trời thét lớn: “A~”  

Cuối cùng cũng có chút thực lực đặc biệt, hiện tại nếu phải đối đầu với Giản Hóa Phàm có tu vi Nguyên Anh trung kỳ, hắn tin mình có thể đánh cho ông ta tơi bời, hơn nữa cộng thêm hai con hình nộm, haha, ở đây là núi La Phù, hắn tung hoành một lần.  

Lúc này, giọng nói của sư phụ Vân Thiên Tà vang lên: “Được rồi, con đi xem thử trong quan tài có phải là có đồ gì hay không, hắn ta luôn tồn tại dưới trạng thái thần hồn, không thể bảo tồn được Ma Nguyên lực, hẳn là phải có vật dẫn để bảo vệ Ma Nguyên lực, che chở cho thần hồn của tiểu ma đầu kia.”  

Đợi sư phụ nói xong, Dương Bách Xuyên gật đầu rồi đi về phía quan tài, tới đó mới phát hiện, không biết từ lúc nào Chồn nhỏ đã ở trong quan tài, hai móng vuốt ôm lấy một viên ngọc trai màu đen, đưa cho Dương Bách Xuyên như là muốn được khen thưởng.  

“Đây là thứ gì?” Dương Bách Xuyên cầm lấy rồi đưa cho Chồn nhỏ một quả Linh Đào.  

“Chắc là Ma Châu, thường để cất giữ đồ đạc, nhưng Ma Châu này cũng không phải là pháp bảo tầm thường, bên trong có thể chứa đựng yêu hồn và thần hồn, cũng xem như là thứ đồ tốt, không hay gặp.” Vân Thiên Tà giải đáp cho Dương Bách Xuyên.  

“Lão đầu tử, nếu như là ma khí thì con có thể dùng không?” Dương Bách Xuyên hỏi.  

Ma khí hay là tiên khí chỉ là một danh xưng, đương nhiên có thể dùng, con cứ luyện hóa xem bên trong có thứ gì.” Vân Thiên Tà bảo Dương Bách Xuyên luyện hóa thử.  

Nếu như là pháp bảo có thể luyện hóa, vậy thì dễ hơn rồi, ngay sau đó Dương Bách Xuyên bắt đầu luyện hóa, ý thức khẽ động tiến vào Ma Châu xem thử, bên trong cũng không có thứ gì đặc biệt.  

Toàn bộ không gian cũng không tính là lớn, cũng chỉ tầm tám đến chín mét vuông, có điều hắn lại phát hiện ra hai miếng ngọc giản ở bên trong.  

Rút ý thức khỏi Ma Châu, tâm khẽ động, hắn lấy ngọc giản ra xem thử, Dương Bách Xuyên lập tức vui mừng. Bên trong khối ngọc giản này ghi chép một kỹ năng kiếm pháp gọi là, hắn sử dụng kiếm Đồ Long cũng không có chiêu thức gì đáng nói, bộ Hỗn Nguyên Kiếm Pháp này coi như là thích hợp.  

Nhìn tổng thể, Hỗn Nguyên Kiếm Pháp có tổng cộng chín chiêu kiếm, yêu cầu tu vi cũng không nhiều, dựa theo thực lực hiện tại của hắn thì có thể luyện được ba chiêu.  

Hắn đưa Hỗn Nguyên Kiếm Pháp cho sư phụ xem, cũng nhận được một câu đánh giá không tồi, theo như lão đầu tử nói, đây là kiếm pháp cận chiến, có thể tu luyện nhanh chóng.  

Bên trong khối ngọc giản thứ hai cũng có một bộ công pháp, Dương Bách Xuyên nhìn qua thì đây chỉ là một công pháp bình thường, luận về công pháp thì hắn không thiếu. Liếc qua một lần liền ném trở vào Ma Châu.  

Về phần Ma Châu chính là một pháp khí dự trữ, rất thích hợp để tu luyện thần hồn, hắn chuẩn bị sau khi tìm thấy được Ngô Mặc Thu thì sẽ đưa cho cô, vô cùng hợp lý.  

Sau đó Dương Bách Xuyên hỏi sư phụ: “Lão đầu tử, bây giờ làm thế nào để ra ngoài, thần hồn của tên ma đầu xưng là Đại Tôn kia chạy rồi, nhưng hắn còn chưa nói cho con biết cách ra ngoài, cứ như vậy mà đi mất ~”  

“Vội cái gì, lối ra chính là quan tài ở tế đàn, cũng chính là mắt trận của âm dương nghịch hành, hủy mắt trận là có thể phá vỡ.” Vân Thiên Tà nói.

“Đơn giản như vậy à?”  

“Thử là biết ngay, tám chín phần là như vậy.”  

“Được, để con thử xem công lực của con có thể phá vỡ mắt trận này không.”  

“Trải qua cả vạn năm, uy lực của trận pháp này cũng chẳng còn bao nhiêu, một kiếm là đủ.”  

Dương Bách Xuyên nghe sư phụ mình nói như vậy, trong lòng lập tức vui mừng, hiện tại hắn chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi đây, tu vi đã đạt tới Kim Đan đại nguyên mãn, cũng xem như là có năng lực tự bảo vệ bản thân.  

Hắn cầm kiếm Đồ Long trên tay bắt đầu ngưng tụ chân khí, sau đó bổ thẳng một kiếm xuống quan tài.  

“Ầm ầm ~”  

Một tiếng vang lớn, quan tài bị chia thành bốn năm mảnh.  

Ngay sau đó, toàn bộ đại điện lắc lư, bầu trời sao trên đỉnh đại điện cũng quay cuồng, tạo thành một cái khe thật lớn, mặt đất nứt ra, cột đá bắt đầu sụp đổ.  

“Lão đầu, sao lại sụp đổ thế này?”  

“Hỏi thừa, trận pháp bị phá rồi, đại điện tự xưng là không gian ảo này đương nhiên cũng sẽ đổ nát, đừng nhiều lời nữa, nhanh chóng tiến vào hư không, chắc là sẽ ra được.”  

Nghe sư phụ nói xong, Dương Bách Xuyên không dám nghi ngờ, hắn vung tay thu hai người khôi lỗi và Chồn nhỏ vào không gian bình Càn Khôn, giậm chân bay vào trong tinh không.  

Sau khi bay vào tinh không, Dương Bách Xuyên cảm nhận được một cỗ năng lượng khổng lồ bạo phát, hắn biết bầu trời sao này là do trận pháp tạo thành, không phải là bầu trời thật sự, hiện tại mắt trận đã bị hắn hủy diệt, bầu trời sụp đổ cũng là điều bình thường.  

Một khi bầu trời này biến mất, đương nhiên hắn có thể thoát ra ngoài.  

Dưới lực hút khổng lồ, Dương Bách Xuyên tìm đường đi ra.  

Trong một khoảnh khắc, cảm nhận được lực lượng âm dương, hắn vui vẻ bay ra ngoài, tiến vào vùng giao nhau giữa âm và dương chính là cánh cửa của sự sống, chắc chắn đây là cửa thoát khỏi nơi này.