Dương Bách Xuyên tự hỏi bản thân.
Sau khi xóa phù văn là có thể ra ngoài?
Đối phương đã nói, muốn mở nắp quan tài thì nhất định phải xóa đi phù văn phía trên, hắn cũng không biết là thật hay giả.
Chỉ có thể vào mà không thể ra, muốn ra ngoài thì bắt buộc phải mở phong ấn, thả một ma đầu đầy ẩn số ra ngoài, đây là một tình thế tiến thoái lưỡng nan.
Khiến cho Dương Bách Xuyên rất rối rắm.
Qua một lúc lâu, Dương Bách Xuyên mới hỏi: “Rốt cuộc ngươi là ai? Chín người mà ngươi nhắc tới là kẻ nào? Vì sao bọn họ lại muốn phong ấn ngươi?”
Advertisement
Mặc dù hắn biết rõ, khả năng đối phương không nói thật là rất lớn, nhưng Dương Bách Xuyên vẫn muốn biết một chút.
Điều mà Dương Bách Xuyên không biết là, thời khắc hắn hỏi ra câu này, sâu bên trong nội tâm hắn đã buông lỏng hơn nhiều.
“Ngươi có thể gọi bản tôn là Đại Tôn ~ Còn về chín người phong ấn kia, chính là lũ đạo đức giả…”
Người tự xưng là Đại Tôn kia bắt đầu kể cho Dương Bách Xuyên về lai lịch của mình, tất nhiên là rất khó phân biệt thật giả.
Về danh xưng Đại Tôn, Dương Bách Xuyên cũng biết có lẽ không phải là thật, chỉ là tên xưng hô mà thôi, dù sao thì hắn cũng không hoàn toàn tin tưởng.
Có lẽ là do bị phong ấn quá lâu, Đại Tôn giống như máy phát thanh, kể liên tục về câu chuyện của hắn.
Dương Bách Xuyên nghe xong cũng hiểu được đại khái.
Theo như lời kể của Đại Tôn, hắn và bọn họ đều là người của Sơn Hải Giới, nhưng lại bị trấn áp vạn năm.
Mặt khác, chính người kia là thủ lĩnh của chín thị tộc cường đại, cũng bởi vì Đại Tôn đoạt được một món chí bảo mà những người kia nổi máu tham, vì thế mới muốn giết, nhưng không giết được, cuối cùng chỉ có thể trấn áp phong ấn thần hồn.
Dương Bách Xuyên trợn mắt nói: “Những lời này của ngươi đúng là thật khó tin, theo như ta được biết, thế lực cường đại nhất hiện nay ở Sơn Hải Giới là Bổ Thiên Các, cũng không có có cái gọi là thị tộc nào cả.”
“Tiểu bối, ngươi thì hiểu cái gì, chín thị tộc kia chính là thành viên của Bổ Thiên Các, mười vạn năm trôi qua, e là những lão quái vật năm đó đã sớm vượt qua thiên trảm, tới một thế giới khác rồi, ngươi chưa từng nghe cũng là điều bình thường.
Tiểu bối chớ lo lắng sau khi bản tôn ra ngoài sẽ lạm sát kẻ vô tội, ta và ngươi đều là người tu đạo, hẳn là hiểu rõ giết chóc quá nhiều sẽ bị trời phạt, cho dù bản tôn muốn báo thù thì cũng tìm chín kẻ đạo đức giả năm xưa, hơn nữa chân thân của bản tôn đã bị hủy diệt, hiện tại cũng chỉ còn tàn hồn mà thôi, muốn báo thù cũng không có thực lực, không cần lo lắng bản tôn sẽ gây ra sóng gió gì.” Đại Tôn yếu ớt nói.
Dương Bách Xuyên giật mình, dường như Đại Tôn còn biết hắn đang nghĩ gì nên đã đưa ra đáp án.
Dương Bách Xuyên trầm mặc một lúc lâu, hiện tại hắn cũng không biết mình có nên giúp đỡ Đại Tôn hay không.
“Suy nghĩ cho kỹ, giúp bản tôn cũng chính là giúp ngươi ~” Giọng của Đại Tôn mang theo sự mê hoặc lại vang lên.
Dương Bách Xuyên nghe tới run cả người.
Quả thật, nếu không tìm thấy đường ra, cứu Đại Tôn chính là lựa chọn duy nhất.
Khó cả đôi đường~
Dương Bách Xuyên lâm vào trầm tư, mà giọng nói của Đại Tôn cũng không vang lên nữa, giống như là cho Dương Bách Xuyên thời gian suy nghĩ.
Từng giây từng phút trôi qua, Dương Bách Xuyên ngẩng đầu nhìn bầu trời sao, đột nhiên hắn nghĩ tới, nơi này chỉ có thể vào mà không thể ra, nếu như cứ kéo dài như vậy, đám người Giản Hóa Phàm cũng chẳng tiến vào được, đến khi đó sẽ kéo theo rất nhiều chuyện không hay.
Nếu hắn không thả Đại Tôn ra ngoài thì đám người Giản Hóa Phàm cũng sẽ thả.
Nghĩ như vậy, trong lòng hắn đưa ra quyết định, thôi thì mạo hiểm một lần vậy, hắn không thể chờ đợi mãi như vậy được.
Cho dù đám người Giản Hóa Phàm không vào được thì hắn cũng không thể bị nhốt ở đây cả đời được, hắn còn muốn về nhà, người trong nhà còn đang đợi hắn ~
“Ta có thể giúp ngươi, nhưng ta tin tưởng ngươi như vậy, chẳng may sau khi thoát được ra ngoài, ngươi lại ra tay với ta thì sao?” Dương Bách Xuyên nhìn về phía quan tài nói.
“Hừ, ngươi lại quá xem thường bản tôn rồi, giết một tu sĩ Kim Đan nhỏ nhoi như ngươi chẳng đáng bõ công, bản tôn xin thề sẽ không ra tay với ngươi, tiểu bối ngươi cũng là lo lắng dư thừa, hiện tại thần hồn của bản tôn, trải qua thời gian mười vạn năm cũng sắp hao hết, làm sao có thể giết ngươi được?”
Lời nói cuối cùng của Đại Tôn chứa đầy vẻ cô đơn.
Dương Bách Xuyên nghe vậy, trong lòng cũng yên tâm hơn, hắn hỏi: “Ta phải làm thế nào?”
“Đối với ngươi mà nói thì rất đơn giản, ngươi chỉ cần nhỏ máu vào phù văn trên quan tài, rót chân khí là có thể xóa đi phù văn, những chuyện còn lại giao cho bản tôn là được.” Giọng nói vang lên có chút run rẩy.
Dương Bách Xuyên gật đầu, cắn răng nhỏ máu xuống bảy phù văn trên quan tài, sau đó rót chân khí vào, ngay lập tức, bảy phù văn đỏ rực lên, nối thành một đường.
“Ầm ầm ầm ~”
Giờ phút này, quan tài đá bắt đầu lắc lư, vang lên một loạt tiếng nổ, hơn nữa, bảy ký hiệu phù văn cũng dần biến mất.
“Ầm ầm ầm ~”
Lúc này, bên trong quan tài vang lên một tiếng nổ như sấm, cả tế đàn cũng rung chuyển theo quan tài.
Ngay sau đó, một cố khí tức cường đại khiến người ta không thể nào thở nổi, hơi thở mạnh mẽ từ trong quan tài tản ra ngoài.
“Ầm ~”
Trong giây lát, nắp quan tài nổ tung, một cỗ ma khí bay lên.
“Oa haha ~ cuối cùng bản tôn cũng thoát ra ngoài, một vạn năm, suốt một vạn năm, mấy lão già của Bổ Thiên Các cứ đợi đấy cho ta, bản tôn muốn băm nát các ngươi~”
Giọng nói của Đại Tôn tràn ngập hận thù.
Giây phút này, trong lòng Dương Bách Xuyên cũng sợ hãi, hắn nhìn thấy một cỗ ma khí khổng lồ bên trong quan tài, trong nháy mắt đã bay về phía hắn.