Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên

Chương 1731




Nhưng kết quả lại thật bất ngờ, sắc mặt Diệp Vô Tâm thay đổi, nàng chỉ chớp mắt thật nhanh, sau đó nói: “Tiểu Bạch, Dương Bách Xuyên đặt cho ngươi cái tên này à?”  

“Đúng, đúng vậy. Chủ mẫu minh giám, xin chủ mẫu đổi cho ta một cái tên khác, cái tên này thật sự là không xứng với bổn vương.” Yêu Vương Tiểu Bạch vội vàng nói.  

Giờ phút này, Dương Bách Xuyên như tức giận, trừng mắt nhìn Yêu Vương, Tiểu Bạch vội vàng rụt cổ không dám hé răng thêm nửa lời.  

Lúc này Dương Bách Xuyên mới nói với Diệp Vô Tâm: “Được rồi, đã giải quyết xong phiền phức, có điều nhìn sắc trời cũng không còn sớm nữa, chúng ta ở đây nghỉ ngơi một đêm, ngày mai lại gấp rút lên đường, ngươi thấy sao?”  

Còn về Tiểu Bạch gọi Diệp Vô Tâm là chủ mẫu, Dương Bách Xuyên thấy nàng không nói gì, trong lòng hắn lại có một cảm giác hạnh phúc không thể giải thích được, sau đó hắn mới nghiêm túc nói chuyện với nàng.  

Mà Diệp Vô Tâm thì tim đập loạn xạ không nói nên lời, nhưng nàng lại giả vờ không quan tâm, đáp lại Dương Bách Xuyên: “Cũng được, chúng ta chạy trốn lâu như vậy, chắc là Tiểu Trúc và Ninh thúc thúc sớm đã đến trấn Biên Quan rồi, Sơn Hải đa số là man hoang, đi đêm quả thực không thích hợp, hôm nay dày vò cả một ngày, chúng ta nghỉ ngơi một đêm, ngày mai lên đường cũng không muộn.  

Hai người thương lượng xong liền tìm một nơi có nguồn nước để dựng lều.  

Phải mất một lúc lâu mới tìm được nguồn nước ở sâu trong núi, có điều Dương Bách Xuyên lập tức liếc mắt đến Yêu Vương Tiểu Bạch rồi nói: “Tiểu Bạch, ngươi tìm chỗ nào có nguồn nước đi ~”  

“Chủ nhân, cánh của tiểu yêu bị người đánh gãy rồi, vẫn chưa phục hồi lại ~” Tiểu Bạch u oán nhỏ giọng nói.  

“Khụ khụ khụ ~ Lúc này Dương Bách Xuyên mới nhớ ra, xương cánh trái của Tiểu Bạch quả thật là do mình đánh gãy. Hắn xấu hổ nói: “Há mồm ~”  

Tiểu Bạch mở miệng theo bản năng.  

Dương Bách Xuyên lật tay, hắn nhỏ một giọt nước Sinh Mệnh vào trong miệng của Tiểu Bạch: “Chút vết thương nhỏ này, chủ nhân của ngươi chỉ cần vài phút là có thể chữa khỏi.”  

Có nước Sinh Mệnh, phục hồi đoạn xương bị gãy chỉ là chuyện trong phút chốc.  

Tiểu Bạch sau khi nuốt nước Sinh Mệnh xuống, toàn thân nó tỏa ra tia sáng lấp lánh, sau đó thét lên một tiếng dài, dang rộng đôi cánh, chữa lành phần xương bị Dương Bách Xuyên đánh gãy.  

Chỉ sau thời gian mười hơi thở, ánh sáng trên người Tiểu Bạch dần dần biến mất, đám lông vũ trên cổ bị Dương Bách Xuyên vặt chụi cũng dần mọc lại.  

“Đa tạ chủ nhân ban tặng thần dược ~ Tiểu yêu lập tức đi tìm nguồn nước.” Trong lòng Tiểu Bạch cực kỳ mừng rỡ. Không ngờ trên người vị chủ nhân này lại có thứ bảo bối như vậy, công dụng không chỉ là chữa lành toàn bộ vết thương, quan trọng nhất là bộ lông mà nó để ý tới nhất cũng được mọc lại, hơn nữa xương cốt và kinh mạch trong cơ thể đã được cải thiện một cách đáng kể, điều này đối với yêu tộc mà nói thì quả thật là quá vui sướng.  

Dương Bách Xuyên cũng không chú ý tới biến hóa của Tiểu Bạch, hắn biết rõ lợi ích của nước Sinh Mệnh với yêu tộc, phất tay bảo Tiểu Bạch đi tìm nguồn nước.  

Có yêu tộc phi hành ở đây, ở trong núi sâu có thể xem như là vô cùng tiện lợi.  

Rất nhanh, Tiểu Bạch đã quay trở lại: “Chủ nhân, cách ba mươi dặm về phía Đông Nam có một cái hồ trong vắt, linh khí dồi dào rất thích hợp để nghỉ ngơi, tiểu yêu đưa chủ nhân và chủ mẫu qua đó.”  

Bị Tiểu Bạch luôn miệng gọi chủ mẫu, Diệp Vô Tâm khó tránh được có chút đỏ mặt, may mà Tiểu Bạch không nói bằng miệng, chỉ dùng tinh thần lực để giao tiếp qua ý thức, như vậy mới khiến Diệp Vô Tâm bớt xấu hổ hơn, có điều sâu trong nội tâm nàng dường như cũng không phản cảm với cách xưng hô này lắm.  

“Lẽ nào, nàng có tình cảm với Dương Bách Xuyên sao?” Diệp Vô Tâm tự lẩm bẩm: “Không thể nào, sao nàng có thể thích hắn được? Nàng chỉ để ý tới khí tức đặc biệt trên người hắn, tên khốn kiếp này là đầy tớ của nàng, ừ, đúng thế, hắn chính là đầy tớ của bổn cô nương.  

“Diệp đại tiểu thư, đi thôi ~” Dương Bách Xuyên nhảy vọt lên lưng của Tiểu Bạch, nhìn thấy Diệp Vô Tâm đứng im bất động, hắn gọi nàng một tiếng.  

“A~ ừ, đến ngay đây ~” Bị Dương Bách Xuyên gọi bừng tỉnh, Dương Bách Xuyên vội vàng nhảy lên.  

Yêu Vương Tiểu Bạch là chim Phong Lôi biến dị, thân cao hơn ba mét, hai người cưỡi trên lưng nó cũng không thành vấn đề, có điều chung quy thì vẫn phải chen chúc đứng một chỗ với Dương Bách Xuyên.  

Điều này khiến nàng có chút căng thẳng, cảm nhận được khí tức độc nhất trên người Dương Bách Xuyên, trái tim của nàng không ngừng đập nhanh hơn.  

May mà tốc độ của Tiểu Bạch đủ nhanh, chẳng bao lâu đã tới nơi có nguồn nước.