Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên

Chương 1717




trung, ngay cả chim Phong Lôi thực lực ngang Kim Đan đại viên mãn đều phải toàn thân  

bốc khói.  

Chính vì có roi Thiên Diệp mà Diệp Vô Tâm mới dám hạ quyết tâm quay lại cứu Dương  

Bách Xuyên, roi Thiên Diệp trong tay nàng không phải là pháp khí tầm thường.  

Dương Bách Xuyên nghe thấy tiếng mắng chửi của Diệp Vô Tâm, trong lòng hắn rất cảm  

động, cũng nâng cao tinh thần, chuẩn bị cùng lão Tần dựa sát tới chỗ Diệp Vô Tâm.  

Nhưng đúng lúc này, phía sau vang lên tiếng răng rắc.  

“Rắc rắc …”  

“A~”  

Là Lôi Điện.  

Dương Bách Xuyên không xa lạ gì, bản thân hắn có thể khống chế được Lôi Điện chi lực,  

chỉ là lúc trước vẫn luôn không ngừng chém giết, vì vậy mới không để ý tới, cũng không  

biết tia lôi điện có tác dụng với chim Phong Lôi hay không, hơn nữa bầy chim vây quanh  

bọn họ là chim cái, thiên phú của chim cái là phong đao, chỉ có chim đực là lôi điện.  

Trong chiến trường giữa không trung, hắn vẫn không chú ý tới, hiện tại mới phát hiện, rất  

ít chim đực có thể phun ra lôi điện, hơn nửa là phong đao của chim cái.  

Đây là lần đầu tiên hắn đối mặt với tia lôi điện này, cũng chính là đòn công kích của hai  

con chim Phong Lôi cấp đại viên mãn đang ở phía sau hắn và lão Tần.

Lôi điện bổ lên người Dương Bách Xuyên đang mặc giáp Nhật Nguyệt Càn Khôn hộ  

thân, ngược lại không có việc gì, sau khi vận công Thuật Khống Lôi đã hóa giải không  

còn một mảnh, cấp bậc của lôi điện này kém xa với lôi điện của Thiên Kiếp, căn bản  

không thể ảnh hưởng được tới hắn.  

Nhưng lão Tần lại không may mắn như vậy, lão bị lôi điện bổ trúng kêu la thảm thiết,  

toàn thân run rẩy, xuýt chút nữa đã cắm đầu lao xuống.  

Một tay Dương Bách Xuyên đỡ lấy lão Tần, tâm khẽ động thi triển Thuật Khống Lôi trực  

tiếp xoay quanh kiếm Đồ Long, cơ thể hắn vẫn còn sót lại sức mạnh lôi điện trong lúc độ  

Thiên Kiếp.  

Đột nhiên, một kiếm chém xuống.  

“Rắc rắc rắc ~”  

“Chiêm chiếp, chiêm chiếp ~”  

Xuất hiện một màn khiến hắn ngây người, không ngờ sau khi hắn điều động lôi điện  

trong cơ thể, bổ xuống một kiếm. Bầy Phong Điểu đang vây quanh kêu la từng tiếng  

thảm thiết, cả một mảng lớn rơi xuống đất. Phong Điểu xung quanh cũng kêu lên đầy  

hoảng sợ, bay tán loạn.  

Ngây ra một lúc, Dương Bách Xuyên mừng rỡ, chưa bao giờ nghĩ tới chim Phong Lôi  

danh xưng là Phong Lôi lại đi sợ lôi điện?  

Cái này không khác gì nút chết trời sinh, thầy thuốc nói y khó tự chủ, cũng giống như  

việc thầy tướng số không tự xem được cho mình.  

Chim Phong Lôi được xưng là Phong Lôi, thiên phú công kích cũng là Lôi Điện chi lực,  

nhưng không nghĩ tới lôi điện cũng chính là điểm trí mạng nhất của nó.  

Đương nhiên bị kiếm Đồ Long gây thương tích chủ yếu là chim có từ tính Phong, về  

phần chim Lôi, thứ nhất là số lượng ít, thứ hai là cách đó không xa, chim đực cấp bậc  

ngang với Kim Đan đại viên mãn không hề bị ảnh hưởng.  

Nhưng cho dù như thế nào, thi triển Thuật Khống Lôi đã thu hoạch được hiệu quả, chung  

quy thì đây vẫn là chuyện tốt.  

Dương Bách Xuyên giống như là gấu mù nếm được mật ngọt, hắn bắt đầu công kích lần  

hai.  

Sau khi kiếm thứ hai được chém xuống, chim Phong Lôi không ngừng kêu lên, rơi rụng  

từng mảng lớn, những con không bị liên lụy cũng biết sự lợi hại của Dương Bách Xuyên,  

chúng lần lượt trốn chạy khắp nơi.  

Chớp mắt, Dương Bách Xuyên đã mang theo lão Tần giết tới cạnh Diệp Vô Tâm.  

Diệp Vô Tâm và sáu người hộ vệ sớm đã bị thủ đoạn của Dương Bách Xuyên dọa cho  

ngây người, không ngờ lại có người điều khiển được sức mạnh lôi điện.  

Hơn nữa hiệu quả còn vô cùng sắc bén, điều này khiến cho sáu hộ vệ của Diệp Vô Tâm  

phải nhìn Dương Bách Xuyên bằng một con mắt khác, chẳng trách tiểu thư lại cứ khăng  

khăng muốn cứu Dương Bách Xuyên, hóa ra là vị Dương đại công tử này không hề tầm  

thường!