Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên

Chương 1696




Lý Gia Diệu là người có ảnh hưởng không tệ đến Dương Bách Xuyên, cũng là một hạng người có thế lực cao thâm.  

Trong trận đại chiến ngày đó, sau khi Lý Gia Diệu bị Cao Thuấn đánh bay thì không còn xuất hiện nữa, bây giờ ngẫm lại, sau khi Lý Gia Diệu bị Cao Thuấn đánh bay, Lê Nặc lập tức xuất hiện, còn Lý Gia Diệu thì chưa từng gặp.  

Trong lời đồn, Lý Gia Diệu trăm năm trước chính là Kim Đan đại viên mãn, Dương Bách Xuyên cũng không tin thời gian trăm năm hắn không đột phá tu vi mà bước vào cảnh giới Nguyên Anh?  

Nếu Cao Thịnh Thiên có thể phong ấn tu vi che giấu thực lực Nguyên Anh, ở thành Tán Tu, lão già mù, đám người thợ rèn lại càng là một đám ẩn giấu tu vi, tất cả đều là tu vi cảnh giới Nguyên Anh, chẳng lẽ tâm phúc chân chính của Lý Gia Diệu là Lê Nặc thì không thể? Về mặt đạo lý thì nói không xuông lắm.  

Hơn nữa Lê Nặc mang cao thủ Nguyên Anh của thành Tán Tu đi núi La Phù, bà thật sự yên tâm giao thành Tán Tu lại cho một Tả Thành chủ có tu vi Kim Đan như Lý Gia Diệu sao?  

Hay là nói theo ý của Lê Nặc, vẫn còn một Phó Thành chủ khác? Một người ở thành Tán Tu bởi vì trượng nghĩa tán tài mà có chút uy vọng? Đánh chết Dương Bách Xuyên cũng không tin.  

Hiện tại ngẫm lại càng ngày càng có khả năng, tu vi thật sự của Lý Gia Diệu chắc chắn là vượt qua tồn tại của Kim Đan.  

Cũng may hắn và vị Tả Thành chủ này không phát sinh xung đột gì, hơn nữa cảm giác Lý Gia Diệu là loại người không tệ, là người trọng tình trọng nghĩa, hẳn là không khó ở chung.  

Tóm lại là tốt hay xấu, hôm nay bái kiến là có thể biết được.  

Ở thành Tán Tu có ba Đại Thành chủ, đương nhiên có ba Phủ Đại Thành chủ, phủ Tả Hữu Phó Thành chủ tọa trấn Nam Bắc, trung ương chính là phủ của Đại Thành chủ Lê Nặc.  

Dương Bách Xuyên và tiểu hòa thượng hỏi thăm, Lý Gia Diệu không có ở phủ Thành chủ phía nam của hắn, mà là trấn giữ phủ đệ Đại Thành chủ của Lê Nặc.  

Hai người liền đi thẳng một mạch tới đây.  

Một tòa phủ Thành chủ khí thế hùng vĩ xuất hiện trong tầm mắt, cửa ba động mở rộng, cao ước chừng hơn mười trượng, có vẻ rất khí phái.  

Cửa lớn có một bậc thang dài chín mét, hai bên trái phải đều có binh giáp canh gác.  

Nhìn vào ngọn núi, bầu không khí nghiêm ngặt đến mức vô hình trung làm cho lòng người sinh lòng kính sợ.  

“Cấm địa Phủ thành chủ, người phương nào đến thăm?”  

Một tướng lĩnh mặc áo giáp xuất hiện lớn tiếng hỏi.  

Dương Bách Xuyên nhìn lại tướng lĩnh này thế mà đều là Kim Đan đại viên mãn, trong lòng cũng kinh ngạc, thủ phủ của Lê Nặc quả nhiên không tầm thường.  

“Vị tướng quân này, tại hạ Dương Bách Xuyên, đặc biệt đến bái phỏng Thành chủ Lý Gia Diệu, mong ngài thông báo.”  

“Thì ra là Dương thành chủ? Mời đi theo mạt tướng vào thẳng bên trong~” Giọng điệu của vị tướng lĩnh này cũng mềm đi vài phần.  

“Ngươi biết ta?” Dương Bách Xuyên kinh ngạc nói.  

“Ha ha, người thắng trăm vạn linh thạch ở thành Tán Tu, trượng nghĩa tán tài, lại được Đại Thành chủ hứa hẹn cho chức vị Phó thành chủ, mặc dù lúc đầu mạt tướng không thể tận mắt nhìn thấy phong thái đại nhân, nhưng cũng đã nghe qua, hiện tại toàn bộ thành Tán Tu đều biết đại danh của đại nhân. Còn có Lý thành chủ đã dặn dò, nếu Dương thành chủ đến đây thì không cần thông báo mà trực tiếp đi vào là được. Dương thành chủ, mời ~” Tên tướng lĩnh này nghiêng người ý bảo Dương Bách Xuyên cùng hắn đi vào.  

Dương Bách Xuyên ít nhiều có chút đỏ mặt, nghe cảm giác chức vị Thành chủ như hắn là bỏ tiền ra mua, mà cũng đúng vậy, nhưng hiện tại vẫn chưa chính thức nhậm chức.  

Tiểu hòa thượng cười ha ha nói: “Lão đại, ngươi làm cho ta nhớ tới một câu ~”  

“Câu gì vậy?”  

“Thiên hạ người nào không biết quân chứ ~ Ừm, xem như ngươi bây giờ là người mà cả thành ai cũng biết, nhưng cũng là đại danh nhân, quay về ký tên cho ta đi~”  

“Cút đi~”  

Hai người nhỏ giọng mắng chửi cười đùa, đi theo phía sau tướng lĩnh đi vào phủ thành chủ.  

Nơi này là một tòa phủ thành chủ, sau khi đi vào làm cho Dương Bách Xuyên có cảm giác như bước vào công viên, khung cảnh đệ nhất, kiến trúc trái lại không nhiều lắm. Nhưng ngẫm lại cũng đúng, dù sao cũng là phủ đệ của tu chân giả, lấy hoàn cảnh tu luyện làm chủ, sẽ không nghiêm nghị như giới thế tục.  

Đi theo tướng lĩnh, Dương Bách Xuyên và tiểu hòa thượng đến trong một tòa đại điện, cách hơn mười thước liền nhìn thấy trong đại điện có mấy người đang nói cái gì đó, xem ra giống như là uống trà luận đạo.  

Còn Lý Gia Diệu thì ngồi ở ghế chính, lúc này mặt đầy hồng quang đang nói chuyện cười cười với mấy người.  

Thời điểm tiếp cận, trong tai Dương Bách Xuyên đột nhiên nghe được có người nói ra một câu, lập tức khiến cả người hắn chấn động.