Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên

Chương 1684




Trong đám người này có một lão già đeo mặt nạ, rõ ràng là thủ lĩnh.  

Rất nhiều người của thành Tán Tu quen biết bang Hắc Vân đi ra, ông lão đeo mặt nạ chính là bang chủ bang Hắc Vân.  

Lai lịch của người này rất thần bí, không ai nắm rõ, chỉ biết năm mươi năm trước lão ta đến thành Tán Tu, sau đó gả muội muội cho Cao Thịnh Thiên, bám víu vào phủ thành chủ.  

Kể từ đó thành Tán Tu xuất hiện một bang Hắc Vân.  

Tu vi và lai lịch của bang chủ bang Hắc Vân trong truyền thuyết đều là ẩn số, lão ta cũng rất ít lộ diện. Mọi chuyện trong bang đều do Từ Thất, Hắc Sương và một người con nuôi khác xử lý.  

Không ngờ hôm nay lão ta lại đích thân ra mặt.  

Hơn nữa, thoạt nhìn thì đây là thế lực mà Cao Thịnh Thiên bồi dưỡng.  

Sau khi Cao Thịnh Thiên nhìn thấy bang chủ bang Hắc Vân, ông ta làm ra một hành động khiến mọi người kinh ngạc.  

Chỉ thấy Cao Thịnh Thiên nhanh chân đi tới chỗ bang chủ bang Hắc Vân đeo mặt nạ, mặc đồ đen từ đầu đến chân, sau đó cất lời: "Đại ca, tình thế bắt buộc nên ta đành phải triển khai kế hoạch sớm, mong đại ca thứ lỗi."  

Khi nói chuyện, Cao Thịnh Thiên hoàn toàn biến thành dáng vẻ như học sinh tiểu học, hành lễ với bang chủ bang Hắc Vân.  

Rất nhiều người sững sờ.  

Chẳng phải bang Hắc Vân là thế lực mà hữu thành chủ Cao Thịnh Thiên âm thầm bồi dưỡng ư? Sao lại hành lễ với bang chủ bang Hắc Vân?  

Lại là một câu đố khiến mọi người hoài nghi.  

Diệp Vô Tâm bên cạnh Dương Bách Xuyên nói thầm: "Càng ngày càng thú vị! Xem ra thành Tán Tu sắp biến thiên rồi!"  

"Nghe chừng ngươi biết một vài thông tin nội bộ nhỉ?" Dương Bách Xuyên không nhịn được hỏi.  

Diệp Vô Tâm tiết lộ: "Phụ thân ta từng nói tu vi của bang chủ bang Hắc Vân sâu không lường được, rất có thể là cao thủ cảnh giới Nguyên Anh. Bây giờ thấy Cao Thịnh Thiên đường đường là Kim Đan đại viên mãn mà lại cung kính với ông ta như thế, rất có thể là cao thủ cảnh giới Nguyên Anh thật đó!  

Trong những năm qua, thành Tán Tu đồn đãi bang Hắc Vân là thế lực vơ vét của cải do Cao Thịnh Thiên lén bồi dưỡng, nó là một quả bom khói, ngươi cẩn thận đấy! Nếu như hôm nay có người chết, phỏng chừng ngươi chính là người đầu tiên."  

"Cảm ơn Diệp cô nương nhắc nhở." Dương Bách Xuyên gật đầu đáp lời. Quả thật hắn hơi thiếu tự tin. Nếu là Kim Đan đại viên mãn thì hắn còn đường xoay sở, cho dù không thành công thì vẫn có thể chạy trốn. Nhưng nếu là cao thủ cảnh giới Nguyên Anh thì hắn không nắm chắc chút nào.  

Lúc này, Diệp Vô Tâm lại nói: "Ê này, mười vạn linh thạch, bản cô nương sẽ bảo vệ một mạng. Ngươi thấy sao?" Diệp Vô Tâm cười gian nói với Dương Bách Xuyên khiến hắn rùng mình.  

Diệp Vô Tâm dám nói ra lời bảo vệ Dương Bách Xuyên chứng tỏ sau lưng nàng cũng có cao thủ Nguyên Anh làm chỗ dựa, thương hội Thiên Diệp không thể coi thường.  

Tuy Diệp Vô Tâm có ý trêu chọc, vừa mở miệng đã đòi Dương Bách Xuyên mười vạn linh thạch, nhưng Dương Bách Xuyên vẫn cảm kích trong lòng. Phải biết rằng đứng trước tình thế này, rất nhiều người tránh còn không kịp chứ đừng nói chi đến tự rước phiền phức cho mình.  

"Cảm ơn Diệp cô nương, vụ giao dịch này rất có lời." Dương Bách Xuyên mỉm cười đáp, nhưng không nói đồng ý, cũng không nói từ chối.  

Trong lúc Dương Bách Xuyên và Diệp Vô Tâm nói chuyện, bang chủ bang Hắc Vân đeo mặt nạ cất giọng khàn khàn nói: "Thôi, ta ẩn núp năm mươi năm, ả Lê Nặc kia chưa từng ra khỏi Thiên Tú Phong, xem ra đã chết từ lâu rồi. Hôm nay có thể cho thành Tán Tu đổi chủ."  

"Rốt cuộc ngươi là ai?" Lý Gia Diệu không kìm được lên tiếng, mắt nhìn chằm chằm vào bang chủ bang Hắc Vân đeo mặt nạ. Người này nói ra tên của đại thành chủ và chuyện đại thành chủ không ở Thiên Tú Phong, chắc chắn là lão ta biết đại thành chủ. Thiên Tú Phong là ngọn núi cao nhất thành Tán Tu, cũng là đạo tràng tu luyện của đại thành chủ.  

Dương Bách Xuyên cũng nghe thấy câu nói của bang chủ bang Hắc Vân, hắn kinh ngạc hỏi Diệp Vô Tâm: "Đại thành chủ thành Tán Tu là nữ nhân sao?"  

"Đúng vậy, có gì kỳ lạ đâu? Phụ thân ta nói thành chủ Lê Nặc là một vị mày liễu không thua cánh mày râu, ta không tin thành chủ Lê Nặc đã chết." Diệp Vô Tâm chép miệng nói.  

Lúc này, bang chủ bang Hắc Vân cười ha hả: "Ngươi không cần biết lão phu là ai. Bây giờ lão phu cho ngươi một cơ hội quy phục lão phu, bằng không ngươi chỉ có một con đường chết. Lý Gia Diệu, ngươi mãi không đột phá Nguyên Anh, dậm chân ở Kim Đan đại viên mãn đỉnh phong, tuy chỉ còn thiếu một chút nữa thôi nhưng trong mắt lão phu, không phải Nguyên Anh đều là giun dế."  

"Mơ hão!" Lý Gia Diệu cũng là người cứng rắn, lạnh lùng thốt ra hai chữ.  

"Hừ, đồ không biết điều!" Bang chủ bang Hắc Vân hừ lạnh, tiện ta vung một chưởng về phía Lý Gia Diệu cách hơn mười mét. Lý Gia Diệu lập tức bay ra ngoài như diều đứt dây, hộc máu giữa không trung.  

Đường đường là Kim Đan đại viên mãn mà không đỡ nổi một chiêu của bang chủ bang Hắc Vân, không có năng lực phản kháng, rơi bộp vào đám đông cách hơn mười mét.  

Lúc này không gian yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi.