Lĩnh vực Kim Đan của một trăm thân binh chồng lên nhau, hình thành một sức mạnh khổng lồ.
Tiếp đó, u Dương Hải Đường vung tay, ba tướng quân Kim Đan hậu kỳ bay lên, phối hợp với bà ta cùng bao vây Bạch Khởi.
Bên trong có bốn cao thủ, bên ngoài có hàng trăm thân binh bày đại trận, Bạch Khởi bị vây vào giữa.
u Dương Hải Đường cười gằn nhìn Bạch Khởi: "Đây là trận pháp trừ yêu mạnh mẽ, bản tọa chống mắt nhìn coi con súc sinh nhà ngươi chết như thế nào."
"Ha ha ha!" Bạch Khởi cười điên cuồng, cực kỳ khí phách: "Thành chủ thành Chiêu Dao u Dương Hải Đường, ta từng nghe nói về ngươi. Chỉ là tu vi Kim Đan kỳ đại viên mãn mà thôi! Nếu gặp phải trận pháp này trước ngày hôm nay thì ta còn e sợ vài phần, nhưng bây giờ thì khác. Trận pháp của Nhân tộc mà thôi, xem ta phá trận đây! Ta sẽ giết ngươi để xả giận cho huynh đệ của ta."
Sau khi hùng hồn nói xong, Bạch Khởi hét dài: "Hú hú hú!"
Cơ thể Bạch Khởi đột nhiên biến to, toàn thân tỏa ra yêu khí màu vàng. Hắn ta vung hai tay, năm sáu thân binh cản phía trước lập tức bay ra ngoài. Sau đó, Bạch Khởi bay thẳng tới chỗ u Dương Hải Đường.
u Dương Hải Đường biến sắc, thốt lên đầy kinh ngạc: "Tứ Chuyển Yêu Khí tương đương Nguyên Anh! Ngươi... không đúng... Là cảnh giới Bán Nguyên Anh! Chúng ta vẫn có cơ hội giết con súc sinh này, giết cho ta!"
Kiếm khí trong tay u Dương Hải Đường lia ngang lia dọc, cộng thêm ba tướng quân Kim Đan hậu kỳ hỗ trợ và trận pháp thân binh ở bên ngoài phối hợp, nhất thời Bạch Khởi không thể xông đến trước mặt u Dương Hải Đường, trái lại còn bị áp chế.
Ở đằng xa, Bạch Tố đưa hai bé vượn trắng cho Dương Bách Xuyên và nói: "Bách Xuyên chăm có cho chúng nhé, ta đi giúp phu quân!"
Dương Bách Xuyên vốn đã ôm một bụng tức, giờ lại thấy đại ca Bạch Khởi một mình chiến đấu với mấy trăm Kim Đan, trong lòng cũng nhiệt huyết sôi trào.
Bạch Tố giao con cho hắn, hắn không đón lấy mà nói: "Tẩu tẩu à, trẻ con quan trọng hơn, tẩu hãy bảo vệ hai đứa bé và đám tiểu hòa thượng, đệ đi giúp đại ca."
Thấy Bạch Tố còn muốn lên tiếng, Dương Bách Xuyên chặn lời nàng: "Tẩu cứ yên tâm, tiểu đệ còn có bộ chiến giáp này. Đệ đã từng nói gặp chiến không lùi, không sợ!"
Nói xong Dương Bách Xuyên không cho Bạch Tố cơ hội lên tiếng, lập tức sử dụng Chỉ Xích Thiên Nhai Công, một giây sau đã xông tới trận pháp thân binh, vung kiếm Đồ Long chém một nhát.
"Chém!"
Ầm!
"Á á á!"
Dương Bách Xuyên dốc toàn lực vào một nhát kiếm này, tức thì bảy tên thân binh mất mạng trong tiếng kêu gào thảm thiết.
"Trích Tinh, Lao Nguyệt, Thâu Thiên. Chết đi!"
Sau đó, Dương Bách Xuyên sử dụng liên tiếp ba chiêu thần thông thủ cốt.
Ầm ầm ầm!
Ba chiêu thần thông vừa ra, âm thanh đinh tai nhức óc vang lên, bụi đất mù trời, một đám thân binh mất mạng, trận pháp bị Dương Bách Xuyên phá ra một lỗ thủng lớn.
Tiếp theo, hắn lao vào trong, đồng thời hô to với Bạch Khởi: "Đại ca, chúng ta cùng giết địch!"
u Dương Hải Đường thấy Dương Bách Xuyên sử dụng ba chiêu thần thông thủ cốt, sắc mặt trở nên khó coi.
Trong mắt u Dương Hải Đường, tuy Dương Bách Xuyên chỉ có tu vi Kim Đan sơ kỳ nhưng sức mạnh của ba chiêu thần thông vừa rồi đã vượt qua thực lực của người tu chân Kim Đan hậu kỳ.
u Dương Hải Đường híp mắt lại, lẩm bẩm trong lòng: "Không thể giữ lại kẻ này, nếu không sẽ thành mầm họa trong tương lai."
Nghĩ tới đây, u Dương Hải Đường nói với một tên tướng quân bên cạnh: "Giết hắn đi!"
Còn bản thân bà ta thì tiếp tục đánh với Bạch Khởi.
Bạch Khởi bị u Dương Hải Đường và ba tên Kim Đan hậu kỳ tấn công, lại thêm thân binh xung quanh không ngừng vây công, cho dù yêu lực của hắn ta mạnh ngang trời thì cũng hơi áp lực, đối phó rất mệt mỏi.
Hắn ta đã coi thường người tu chân của Nhân tộc, cho rằng trong tình huống cùng cảnh giới thì Nhân tộc không phải là đối thủ của Yêu tộc, huống chi hắn ta sắp bước vào cảnh giới tương đương với cảnh giới Nguyên Anh của Nhân tộc.