Vì vậy bây giờ cho dù hộc máu hắn cũng phải kiên trì. May mà không mất nhiều máu lắm, hắn vẫn có thể hoàn thành mười châm còn lại.
Tiếc là mười châm cuối cùng chẳng khác nào lấy mạng Dương Bách Xuyên.
Vượn trắng Bạch Khởi ở bên cạnh cảm động đến độ hai mắt đỏ hoe.
Trước kia Bạch Khởi cho rằng Nhân tộc không có ai tốt lành, ngay cả khi bắt Gia Cát Khổng và lúc Dương Bách Xuyên đến đại điện, hắn ta vẫn còn nghĩ cho dù hai người cứu vợ mình, mình cũng sẽ giết Dương Bách Xuyên và Gia Cát Khổng.
Nhưng bây giờ hắn ta cảm thấy hổ thẹn vì ý nghĩ này.
Nhân tộc vẫn có người tốt, hoặc trong nhân tộc chỉ có Dương Bách Xuyên là người tốt.
Những Nhân tộc Bạch Khởi gặp được, nghe thấy hồi trước đều muốn giết Yêu tộc để luyện đan chế thuốc hoặc là buôn bán.
Không ngờ hôm nay lại có một Nhân tộc tiêu hao sức lực sinh mệnh vì vợ con hắn ta.
Vì lẽ đó, ấn tượng và thái độ của Bạch Khởi đối với Dương Bách Xuyên đã lên tới đỉnh cao.
...
"Châm thứ một trăm linh ba."
Dương Bách Xuyên run rẩy đâm một châm, thầm đếm trong lòng.
Nếu không có nghị lực bền bỉ chống đỡ thì hắn đã từ bỏ và gục ngã từ lâu rồi.
Sau khi thực hiện một trăm linh ba châm, Dương Bách Xuyên hoa hết cả mắt. Mặc dù chân khí tiêu hao rất nhiều nhưng vẫn nằm trong giới hạn chịu đựng của hắn, vấn đề nghiêm trọng nhất là sức mạnh thần hồn không theo kịp.
Trong một thoáng ngẩn ngơ, khi Dương Bách Xuyên cảm thấy mình sắp ngã ra đất, đột nhiên có tiếng thở dài vang lên trong đầu hắn: "Thằng nhóc thúi, con tội gì phải khổ thế?
Con chỉ cần cứu người lớn hoặc đứa bé, vi sư tin là con vượn trắng này sẽ không làm khó con, vậy mà con cứ cứng đầu. Bây giờ thấy mình ngu chưa? Sắp tê liệt luôn rồi."
Giọng nói của sư phụ Vân Thiên Tà tràn đầy bất đắc dĩ, nghe như đang mắng nhưng thật ra là thương xót đứa đồ đệ ngu ngốc này.
Sau đó, Vân Thiên Tà nói: "Được rồi, thằng nhóc thúi dừng lại đi. Thả lỏng tinh thần đừng kháng cự, để cho vi sư tiếp quản thân thể của con, giúp con hoàn thành năm châm cuối cùng."
Vân Thiên Tà cứ tưởng Dương Bách Xuyên sẽ vui mừng hớn hở như mọi lần, nhưng không ngờ tên đồ đệ ngốc này lại nói ra một câu khiến kẻ làm sư phụ nhìn bằng cặp mắt khác xưa.
Quả thật Dương Bách Xuyên nghe sư phụ nói vậy cũng động lòng. Hắn biết một khi sư phụ ra tay thì có thể dễ dàng giải quyết vấn đề hóc búa sắp lấy mất nửa cái mạng của hắn.
Nhưng lời đã đến bờ môi, Dương Bách Xuyên lại nuốt vào bụng. Bởi vì hắn biết mình không thể chuyện gì cũng dựa dẫm vào sư phụ. Trước đây hắn đã quen dựa dẫm vào sư phụ, nếu tiếp tục như vậy thì con đường tu chân của hắn không thể tiến xa hơn.
Vả lại nơi này không phải trái đất, còn nguy hiểm hơn trái đất, là thế giới của người tu chân. Trong Tu Chân Giới mênh mông rộng lớn, Sơn Hải Giới chỉ là hạt cát trên sa mạc, lẽ nào hắn cứ mãi dựa dẫm vào sư phụ?
Dương Bách Xuyên không phải loại người thích dựa dẫm vào người khác, hắn có ước mơ của mình. Bông hoa trong nhà kính một khi ra khỏi nhà kính, đối mặt với dãi nắng dầm mưa thì chỉ có một con đường, đó là nhanh chóng lụi tàn.
Hắn phải làm một cây to có thể che phủ bầu trời, chứ không phải bông hoa trong nhà kính.
Dương Bách Xuyên hít sâu một hơi, nói với sư phụ: "Lão già à, con tin rằng mình có thể làm được. Vả lại tiêu hao thần hồn quá nhiều cũng là một cơ hội, chỉ cần con có thể chịu đựng được thì sẽ là một lần thăng hoa.
Đúng là con chỉ cần chọn giữ lại người lớn hoặc đứa bé là được, như vậy sẽ dễ dàng hơn, nhưng... Yêu tộc cũng là sinh linh. Hơn nữa con đã hứa với vượn trắng sẽ là dốc hết sức cứu chữa, đã nói thì phải giữ lời. Vả lại con không muốn thấy cảnh một người mẹ mất con, hoặc là đứa con mất mẹ.
Từ nhỏ con đã không có ba mẹ, con cũng là trẻ mồ côi, con hiểu nỗi chua xót này. Vì vậy con có thể cố gắng hết sức thì nhất định sẽ làm. Mặt khác, con không muốn chuyện gì cũng dựa dẫm vào người, con muốn làm một cây to sừng sững che trời, không muốn làm một bông hoa núp dưới cánh chim của sư phụ, trông thì tươi đẹp nhưng chẳng được tích sự gì. Con tin mình có thể làm được."
"Tốt lắm, nói rất hay, không hổ là đồ đệ của Vân Thiên Tà ta. Có chí khí! Đồ đệ ngu ngốc, con nói ra những lời này chứng tỏ con đã trưởng thành, vi sư rất vui. Có câu kẻ ngốc có phúc của kẻ ngốc, con có thể vứt bỏ quan niệm chủng tộc, coi trọng tính mạng của sinh linh vạn vật như vậy là rất tốt.