Một kiếm của kiếm Đồ Long quét ngang qua, kiếm khí tung hoành dài đến mấy chục thước.
Phút chốc đã tới trước mặt hai người Mặt Sẹo.
Lúc này một cảnh tượng khiến đồng tử của Dương Bách Xuyên co lại xuất hiện.
Chỉ thấy Mặt Sẹo từ trên người yêu thú tung người lên, hừ lạnh một tiếng, cách không chém ra một chưởng với kiếm khí của Dương Bách Xuyên.
"Ầm!"
Chân khí trong không khí bùng nổ trong nháy mắt, một chưởng của Mặt Sẹo đã hóa giải kiếm khí của Dương Bách Xuyên.
Mặc dù Dương Bách Xuyên biết thực lực Kim Đan trung kỳ của Mặt Sẹo mạnh hơn Kim Đan sơ kỳ nhưng hắn không ngờ rằng lại mạnh đến mức này. Quả thật là cách biệt như ngày với đêm.
Nhìn bộ dạng của Mặt Sẹo thì cũng chỉ là một kích tùy ý mà thôi, vậy mà đã khiến kiếm khí của mình tan rã.
Dương Bách Xuyên biết không thể đối đầu trực diện với Mặt Sẹo, dưới chân hắn hơi động, sử dụng Chỉ Xích Thiên Nhai Công xoay người chạy.
Dù sao lúc này ba người tiểu hòa thượng và anh em Gia Cát cũng đã khuất khỏi tầm mắt, kéo dài thời gian cũng đã đủ, nếu hắn tiếp tục dây dưa với hai người Mặt Sẹo thì nhất định sẽ chịu thiệt.
Dương Bách Xuyên bước ra một bước đã đi tới ngoài trăm thước.
"Hừ! Còn muốn chạy!"
Lúc này tiếng hừ lạnh của Mặt Sẹo vang lên sau lưng.
Ngay sau đó Dương Bách Xuyên liền nghe thấy giọng nói như sấm của Mặt Sẹo. Hắn đưa mắt nhìn lại, chỉ thấy Mặt Sẹo phi thân giữa không trung, tốc độ biến thành vệt sáng, đuổi đánh mà đến, hai tay vung vẫy về phía hắn, miệng bạo phát: "Khu vực Kim Đan, thiên địa chi uy, trấn cho ta!"
Dương Bách Xuyên lập tức cảm thấy không gian xung quanh đột nhiên trở nên nặng trĩu, nhìn thấy cơ thể vô hình trung đã bị ép dừng lại.
Hắn hãi hùng khiếp vía, cũng là khu vực, không ngờ rằng trong tay Kim Đan trung kỳ là Mặt Sẹo thì uy lực lại mạnh mẽ như vậy, hắn thi triển Chỉ Xích Thiên Nhai công chạy trốn vẫn bị ảnh hưởng.
Dương Bách Xuyên cứ vậy mà dừng lại trong chốc lát, lão nhị ẻo lả kia đã cưỡi yêu thú đi tới sau lưng Dương Bách Xuyên ba mươi mét. Hắn ta cũng phi thân lên, tung ra một chưởng.
"Phụt!"
Dương Bách Xuyên trúng phải một đòn nghiêm trọng, phun ra một búng máu.
Hai người ra tay đều nhanh vô cùng, hắn căn bản không kịp ứng phó, sau lưng trúng một chưởng rất vững vàng.
Nếu không phải cơ thể của Dương Bách Xuyên mạnh mẽ thì có thể đã bị một chưởng này đánh cho tàn phế rồi, cũng may hắn chỉ phun máu thôi chứ không nguy hiểm đến tính mạng.
"Trùng Tử!"
Trong nháy mắt Dương Bách Xuyên hét to trong lòng.
Trùng Tử từ bên trong tay bay ra, vèo một phát bất thình lình xông tới.
Khu vực của Mặt Sẹo buông lỏng, Dương Bách Xuyên nắm lấy cơ hội, sử dụng cảnh giới thứ hai của Chỉ Xích Thiên Nhai công Thiểm Điện Bộ, một bước phóng ra xa gần trăm mét, đồng thời nuốt vào một viên linh thạch cực phẩm.
Lúc này Dương Bách Xuyên không hề có chút chắc chắn sẽ chiến thắng được hai người Mặt Sẹo, hắn chỉ có thể gửi gắm hi vọng vào trong linh thạch cực phẩm.
Chân khí được tích lũy trong cơ thể chỉ còn thiếu một chút nữa là có thể viên mãn, lúc này có thể tăng thêm một chút chân khí cũng là có thêm một phần tỷ lệ bảo vệ tính mạng. Liên tục thi triển Chỉ Xích Thiên Ma Công khiến chân khí trong cơ thể bị tiêu hao cực kỳ nhiều.
Mặt Sẹo và nhị đệ nhìn thấy Dương Bách Xuyên còn có thể chạy ra khỏi khu vực Kim Đan thì trong lòng cũng khiếp sợ. Thằng nhãi này chỉ là một Kim Đan mà thôi, thế mà lại có thể chạy ra khỏi khu vực của Kim Đan trung kỳ, hơn nữa thân pháp của hắn cực kỳ quỷ dị, quả thật là trong nháy mắt đã đi hai trăm thước.
Lúc trước bọn chúng ở phủ thành chủ nhận được tin tức hầm mỏ xuất hiện bổn nguyên thạch thì cũng đã đoán được là trong đám tù nhân có người gây ra sự cố. Có điều đó không phải trọng điểm, trọng điểm là bổn nguyên thạch.Lúc ấy thành chủ u Dương Hải Đường cũng có mặt, bà ta cực kỳ coi trọng bổn nguyên thạch, lập tức kêu cho anh em bọn họ đến hầm mỏ, hạ tử lệnh không tiếc bất cứ giá nào cũng phải lấy được bổn nguyên thạch.
Vì vậy anh em Mặt Sẹo mới chạy tới như điên, bọn chúng mới tới hầm mỏ đã thấy bốn người Dương Bách Xuyên muốn chạy trốn, không cần hỏi cũng biết bổn nguyên thạch ở trên người mấy người này.