Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên

Chương 1583




Lúc nói đến đây, Chư Cát Khổng dừng lại.  

Dương Bách Xuyên sốt ruột hỏi: “Nhưng mà cái gì? Có khó khăn gì sao?”  

Chư Cát Khổng nhìn Dương Bách Xuyên, sau khi trầm tư mấy giây, cắn răng một cái như đã đưa ra quyết định trọng đại nào đó mở miệng nói: “Dương đại ca là ân nhân cứu mạng của ta, bây giờ ta cũng bất mãn với ngài, muốn mở ra phong ấn của tổ tiên Chư Cát Ngọa Long, đầu tiên là phải có Thần Quỷ Bát Trận Đồ, chỉ có mượn uy lực của Thần Quỷ Bát Trận Đồ mới mở được phong ấn.  

Thế nhưng mà… nơi để Thần Quỷ Bát Trận Đồ, thật ra đã bị tổ tiên đặt ở một góc nhỏ trong bí cảnh Thiên Địa, gọi là kho báu Ngọa Long, trong đó ngoại trừ Thần Quỷ Bát Trận Đồ còn có ba chí bảo đèn Khổng Minh, trâu gỗ ngựa máy, nỏ Chư Cát.  

Mà kho báu Ngọa Long lại ở đại lục Trung Sơn, cũng là lúc nửa năm trước huyết mạch Đông Sơn nhà ta bị hủy diệt, ba ta tìm ra bí mật gia tộc, mà chỉ có huyết mạch gia tộc Chư Cát mới mở được kho báu Ngọa Long.”  

Trong lòng Dương Bách Xuyên có chút cảm động, Chư Cát Khổng vậy mà lại nói ra bí mật lớn như vậy cho hắn biết, cũng đã nói rõ, hắn ta hoàn toàn tin tưởng mình.  

Nhìn Chư Cát Khổng, Dương Bách Xuyên đột nhiên cảm thấy có phải đây là ý trời không? Hắn nghĩ đến sau này làm thế nào để trở lại Trung Quốc Địa Cầu, đang lo lắng không tìm được đường, lại cứu được Chư Cát Khổng một mạng, sau đó có được những tin tức này.  

Trong cõi u minh quyết định tự do đấy ~  

Xem ra hai anh em Chư Cát Khổng và Chư Cát Minh bây giờ, vẫn gắn liền với vận mệnh của mình, chí ít là trong khoảng thời gian ngắn là thế, muốn về Địa Cầu thì phải giúp Chư Cát Khổng tìm ra kho báu Ngọa Long mới được.  

Dương Bách Xuyên biết chắc kho báu này chắc chắn rất khó tìm.  

Hắn nghĩ một hồi rồi hỏi: “Ngươi có biết vị trí cụ thể kho báu Ngọa Long không?”  

Chư Cát Khổng hơi lúng túng nói: “Cha ta trước khi lâm chung có nói nó xuất hiện trong di tích của gia tộc Chư Cát ta ở đại lục Trung Sơn, không nói vị trí cụ thể, nhưng ta tin tưởng chắc chắn sẽ tìm ra kho báu tổ tiên, phục hưng gia tộc Chư Cát chúng ta, còn nữa Dương đại ca yên tâm, ta thề chỉ cần tim thấy kho báu Ngọa Long, nhất định sẽ giúp ngài mở phong ấn con đường đưa ngài trở về…”  

Dương Bách Xuyên cười khổ ha ha: “Bây giờ tất cả đều không có bóng, nhưng mà tóm lại đã có một manh mối, ta cảm ơn ngươi trước, nhưng trước mắt chúng ta vẫn phải cân nhắc làm thế nào để chạy thoát khỏi nơi này đã rồi hẵng cân nhắc đến vấn đề khác.”  

“Nói cũng đúng ~” Chư Cát Khổng xấu hổ gật đầu.  

Đúng lúc này Chư Cát Minh bảo vệ bên ngoài vội vàng chạy vào nói: “Ca, Dương đại ca, Kim diêm vương Kim Bất Hoài đến tuần tra, chúng ta phải mau chóng đi đào mỏ.”  

Vừa nói xong mọi người đều thay đổi sắc mặt, tự mình cầm xẻng sắt lên bắt đầu đào rầm rầm trong hang.  

Chưa đến hai phút, trong không gian nhỏ vang lên tiếng bước chân, Dương Bách Xuyên xem xét quả nhiên Kim Bất Hoài dẫn theo người đi vào, roi trong tay ông ta còn có vết máu, rất rõ ràng là vừa mới quất người khác.  

Chư Cát Khổng bên cạnh nhìn thấy Dương Bách Xuyên ngừng việc nhìn Kim Bất Hoài là biết sắp có chuyện chẳng lành, vội vàng nháy mắt với Dương Bách Xuyên để Dương Bách Xuyên đừng dừng lại, đừng nhìn Kim Bất Hoài.  

Dương Bách Xuyên nhìn thấy Chư Cát Khổng nháy mắt, cũng hiểu ra, vội vàng xoay người bắt đầu đào.  

Nhưng lúc này một tiếng xé gió vang lên.  

“Bốp ~”  

“Xuýt ~” Dương Bách Xuyên hít một hơi khí lạnh, không ngờ tới con chó hoang Kim Bất Hoài này nói đánh là đánh.  

“Dân đen nhìn cái gì? Tranh thủ thời gian đào, trong vòng ba ngày mà không đào được một viên linh thức, Kim gia gia quật chết bọn mày.” Kim Bất Hoài hung dữ mắng Dương Bách Xuyên.  

Dương Bách Xuyên nắm chặt xẻng sắt trong tay, gân xanh trên mu bàn tay nổi lên, trong lòng hắn nổi lên lửa giận, hắn đường đường là đệ tử của Tán Tiên mười hai kiếp, môn chủ Vân Môn, nào từng bị người khác bắt nạt như thế?  

Lúc này đã định vung xẻng sắt trong tay lên đánh trả Kim Bất Hoài.  

Chư Cát Khổng luôn lén chú ý đến Dương Bách Xuyên nhìn thấy cánh tay Dương Bách Xuyên nổi gân xanh, biết ngay Dương Bách Xuyên không thể nhịn nổi cơn tức giận, là tiếu tấu chuyện xấu, tu vi không bị phong ấn, còn có thể đấu một trận với Kim Bất Hoài, nhưng bây giờ tất cả mọi người đều bị phong ấn tu vi thì đấu thế nào được?

Có bao nhiêu người đã mất mạng dưới tình huống này?  

Nhìn đến đây Chư Cát Khổng vội vàng giữ lấy tay Dương Bách Xuyên trước, nặn ra nụ cười với Kim Bất Hoài nói: “Kim gia Kim gia bớt giận, tiểu tử này mới đến không hiểu quy định, ngài yên tâm ta sẽ thay Kim gia giám sát hắn đào mỏ thật tốt ~”  

“Bốp ~”