Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên

Chương 1570




“Hải ngoại ư?” Dương Bách Xuyên ngây ra một lúc, ngay sau đó gật đầu nói: “Đúng đúng đúng, ta tới từ Hải Ngoại xa xôi.” Dù sao đều nằm trong phạm vi bịa nên cứ dựa theo lời vị tướng quân này nói tiếp là được.  

Nhưng sau đó Dương Bách Xuyên lại ngây ra.  

“Vậy ngươi chính là gian tế, bắt lấy!” Sắc mặt vị tướng quân đó biến đổi ngay lập tức, ông ta hét lớn một tiếng.  

Nháy mắt trên cổ Dương Bách Xuyên đã bị kề mấy binh khí.  

“Ơ… Ta không phải, các ngươi nhầm rồi…” Dương Bách Xuyên trợn tròn mắt.  

“Ít nói nhảm đi, ăn mặc quái dị, ngươi chính là gian tế của phiên bang, hừ.” Tên tướng quân này hừ lạnh ngắt lời không cho Dương Bách Xuyên nói tiếp.  

Dương Bách Xuyên cười khổ, hắn ăn mặc quần áo hiện đại thật, đó là một bộ quần áo thường ngày thoải mái nên không hợp với trang phục cổ đại của những người ở đây. Khó trách tại sao người ta lại ngăn mình lại và coi mình như gian tế.  

Vốn dĩ dựa theo tu vi của mấy người này, hắn phản kháng dễ như trở bàn tay. Nhưng ngẫm lại thì hắn đang ở một nơi xa lạ và không quen với bất cứ điều gì, rốt cuộc hắn có đang ở Sơn Hải Giới hay không đều không chắc chắn. Cho nên cứ thuận theo tự nhiên rồi xem xét tình huống, đến lúc đó chờ biết rõ tình hình thế nào rồi nói sau.  

“Mang đi!”  

Vị tướng quân vung tay lên sai người áp giải Dương Bách Xuyên đi.  

Hắn đã vào được thành trì này, nhưng lại bị áp giải đi vào.  

Đi suốt một đường, Dương Bách Xuyên chỉ nhìn thấy những kiến trúc cổ kính, quán trà, tửu điếm, cửa hàng cổ đại san sát nhau…  

Thành Chiêu Dao vô cùng lớn.  

Nửa giờ sau, hắn bị đưa tới một tòa nhà giam, tướng quân trung niên trực tiếp soát người hắn một lượt. Tuy nhiên, cuối cùng ông ta cũng chỉ lục soát ra 59 tệ trong túi hắn chứ không lục soát ra được gì nữa. Tất cả đồ của hắn đều nằm trong bình Càn Khôn, mà đồ án bình Càn Khôn lại dung hợp ở trên cánh tay, người không biết sẽ tưởng đó là hình xăm.  

“Nghèo kiết hủ lậu! Hứ!”  

Sau khi mắng một tiếng, ông ta ném cho Dương Bách Xuyên một bộ quần áo, là một bộ quần áo tù nhân.  

Dương Bách Xuyên ở cười khổ thay đồ, chưa bàn đến chuyện cảm giác này rất mới mẻ, ở địa cầu hắn chưa từng ngồi tù bao giờ, nhưng có thể trải nghiệm một phen ở chỗ này.  

Đương nhiên lúc này hắn vẫn không có phản kháng như cũ, thứ nhất là vì muốn nghe ngóng tin tức. Thứ hai là không dám phản kháng. Vừa rồi khi tiến vào, hắn cảm giác được có ít nhất ba luồng hơi thở hùng mạnh ở khắp nhà giam, có lẽ là cao thủ có tu vi Kim Đan kỳ. Trước khi chưa biết rõ tình hình, Dương Bách Xuyên không định hành động thiếu suy nghĩ.  

Ngay sau đó, quản ngục đẩy mạnh Dương Bách Xuyên vào một phòng giam u ám và rầm một tiếng khóa cửa lao lại.  

Khi Dương Bách Xuyên đi vào, một giọng nói quen thuộc vang lên: “A duy đà phặt, đội trưởng, là ngươi đấy à!”  

*Ở đây Liễu Phàm đang dùng cách nói lái đi của A di đà phật để nghe cho hài hước.

Dương Bách Xuyên vừa nhìn qua, người nói chuyện chẳng phải là tiểu hòa thượng Liễu Phàm à?  

Nghe giọng điệu của tiểu hòa thượng có mang theo tiếng khóc nức nở.  

“Là ta đây.”  

Khi nói chuyện, hắn dí sát vào nhìn, khá lắm, nếu không phải hắn quen với giọng nói này thì Dương Bách Xuyên cũng không nhận ra đây là tiểu hòa thượng Liễu Phàm, mặt cậu ta sưng như đầu heo rồi.  

“Tiểu hòa thượng, ngươi đây là… Bị sao vậy?” Dương Bách Xuyên ngơ ngác hỏi.  

Giờ phút này, trên mặt tiểu hòa thượng Liễu Phàm bầm tím, hiển nhiên là vừa bị người ta đánh cho tơi bời.