Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên

Chương 1551




“Thằng nhóc này sao còn tỉnh chậm hơn cả bọn tôi vậy? Có biết tôi đứng đây đợi cậu hai ngày rồi không, nếu cậu còn không chịu tỉnh lại, chúng tôi còn chuẩn bị đem cậu đi chôn sống đấy.” Chiêm Khánh Môn cười nói.  

“Anh dám không?” Dương Bách Xuyên cũng cười theo, lần hành trình đi tới động Hắc Liên này cũng xem như là bình an vô sự, đều còn sống, so với đám người lão lạt ma bị Phong Vân Thần Khuyển nuốt chửng thì sáu người chúng ta may mắn hơn nhiều.  

Mọi người đều đại nạn không chết, tất cả đều còn sống, bọn họ trêu ghẹo nhau vài câu qua lại.  

Trong lúc trêu ghẹo cũng trao đổi một số tin tức lúc trước, nhưng bọn họ chán nản khi phát hiện, tất cả đều hôn mê bất tỉnh, không nhớ cái gì cả.  

Mà Dương Bách Xuyên cúng nói xạo là mình cũng hôn mê, anh thực sự không biết làm thế nào để giải thích chuyện này với họ.  

Lẽ nào phải nói con chó kia là Phong Vân Thần Khuyển, là tu vi Đại Thừa kỳ?  

Hay là nói sư phụ Vân Thiên Tà của mình đã ra tay…?  

Rất nhiều vấn đề anh không thể giải thích cho họ được, dứt khoát giả ngu vậy.  

Đến cuối cùng, Chiêm Khánh Nhân vẫn hỏi một câu sắc bén: “Tôi đã nhìn qua cả đại điện rồi, căn bản không thấy cái thứ bảo vật nào cả, càng đừng nói tới Liên Tử, lẽ nào thông tin mà chúng ta nhìn thấy trong hòn đá dưới núi Hắc Liên là giả sao? Nếu như không có bảo vật gì, vì sao các lão tổ còn muốn chúng ta tới đây, quay về nên ăn nói thế nào với bọn họ bây giờ?”  

Lúc này Dương Bách Xuyên phải đem khóa nhốt yêu ra ngoài, nếu không đi gặp Tửu Tiên lão đầu mới lấy ra thì cũng khó giải thích.  

Anh nói: “Lúc trước trong địa điện tôi đoạt được một tiên khí, có lẽ đây chính là bảo vật mà Tửu Tiên lão đầu muốn chúng ta đi tìm.”  

Dứt lời, Dương Bách Xuyên khẽ động, khóa nhốt yêu xuất hiện trên tay anh.  

Lúc này, tất cả bọn họ đều mở trừng mắt, bọn họ có thể cảm nhận được khí tức cường đại từ khóa nhốt yêu trên tay Dương Bách Xuyên. Quan trọng là Dương Bách Xuyên còn nói đây là tiên khí.  

Lúc này trong mắt bọn họ đều tràn ngập vẻ hâm mộ, nhưng cũng biết đây là cơ duyên của Dương Bách Xuyên, vì vậy cũng không nói gì.  

Chỉ có tiểu hòa thượng và Mai Thi Dĩnh là quen thuộc với khóa nhốt yêu trong tay của Dương Bách Xuyên, chính là cái khóa trên cổ con Yêu Khuyển cường đại kia.  

Ánh mắt tiểu hòa thượng lóe lên nhìn về phía Dương Bách Xuyên, nhưng cậu cũng không hỏi gì cả, theo cậu thì đây cũng là vận may của Dương Bách Xuyên, cậu không nhất thiết phải hỏi, tránh cho Dương Bách Xuyên lại có ấn tượng không tốt về cậu.  

Mà thông minh như Mai Thi Dĩnh lại càng không hỏi.  

Lúc này Dương Bách Xuyên đề nghị mọi người rời khỏi đây nhanh chóng, dù sao thì trên tay họ cũng đang cầm khóa nhốt yêu, phải đi tới nơi mà Tửu Tiên lão đầu đã nhắc tới trong thư.  

Dựa theo bức thư mà Tửu Tiên lão đầu viết thì, điểm ranh giới nằm ở nơi giao nhau của núi Hắc Liên và rừng Hắc Thạch, cũng là trung tâm của bí địa Trường Sơn, hiện tại xem ra đây cũng là nơi đóng giữ thông đạo Sơn Hải Giới rồi.  

Nói thật thì Dương Bách Xuyên cũng muốn đi xem thử cái gọi là thông đạo Sơn Hải Giới.  

…  

Sáu người và ba linh thú cũng trở về đường cũ, chỉ có điều mưa gió, lôi điện, khí độc của núi Hắc Sơn đều đã biến mất, điều này khiến bọn họ cảm thấy rất kỳ lạ.  

Chỉ có trong lòng Dương Bách Xuyên ngầm đoán được, chuyện này hẳn là có liên quan tới Liên Tử.  

Lúc xuống núi rất nhanh, không tới nửa tiếng đồng hộ bọn họ đã đứng dưới chân núi Hắc Liên, theo như bản đồ mà Tửu Tiên lão đầu vẽ trong thư thì phương hướng của ranh giới này phải đi vòng về phía sau núi Hắc Liên.  

Mà trên cơ bản, ba mặt của núi Hắc Liên nhìn thì có vẻ như sương mù dày đặc, vốn cho là không có con đường nào, lúc đi vòng qua thì mới phát hiện có một con đường đá xanh nhỏ.  

Sáu người đi rất nhanh, sau một canh giờ, bọn họ đi ra khỏi sương mù, bọn họ nhìn thấy một ngọn núi ở trước mắt, nói đúng ra thì cũng không phải là núi.  

Mà là một bông Hắc Liên cao khoảng một trăm mét.  

Nó giống như một tảng đá khổng lồ được điêu khắc thành hình Hắc Liên, chính là một đài sen màu đen, nhưng càng giống hơn tòa nhà hơn ba mươi tầng.  

Khi bước vào, anh phát hiện có những bậc thang xung quanh Hắc Liên, dẫn thẳng đến đỉnh.  

Chiêm Khánh Nhân ngẩng đầu líu lưỡi không nói nên lời: “Đây là kiến trúc mà con người có thể điêu khắc ra sao?”