*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Bắp chân Diệp Khai bị Dương Bách Xuyên dùng một quyền cắt đứt, trong miệng phát ra một tiếng kêu thảm thiết.
Sau một giây, trong ánh mắt của Dương Bách Xuyên vẫn còn sát khí vờn quanh, không chút nghĩ ngợ cho một đòn tấn công như là gấu đen đụng cây, đánh về phía sau.
“Bốp ~ khụ~”
Một tiếng kêu đau đớn, cũng là Mặc Hành đứng ở một bên muốn đánh lén anh lại bị anh đánh bay ra ngoài.
Từng người đối mặt, đã xử lý xong hai người chủ tớ Diệp Khai.
Ban ngày ban mặt, Dương Bách Xuyên cũng không muốn gây ra hành động giết người.
Sau khi dừng tay, anh nhìn Diệp Khai toát mồ hôi lạnh trên mặt đất nói: “Anh muốn cắt đứt chân tôi, đây chính là báo ứng? Ha ha!”
“Dương Bách Xuyên, cậu có bản lĩnh thì giế t chết tôi đi còn nếu không tôi sẽ nhớ kỹ cậu.” Trong ánh mắt Diệp Khai có một tia sợ hãi nhưng vẫn nói ra một câu tàn nhẫn.
“Tôi cần gì~ xã hội có pháp luật anh nghĩ rằng tôi ngu ngốc sao? Đừng tưởng rằng biết một chút võ công mèo cào thì sẽ thành người vô địch thiên hạ, muốn báo thù sao ông đây sẽ chờ, cái đồ chơi gì ý nhỉ.”
Nói xong, anh lại bổ sung: “Còn nữa, Triệu Nam là bạn gái tôi, anh không nghe thấy cô ấy nói gì sao, tôi là bạn trai của cô ấy, sau này đừng quấy rầy cô ấy nữa, nếu không tôi thấy anh sẽ đánh anh một lần.”
“Được được được, cậu có gan đấy, cứ chờ mà xem ~” Diệp Khai bị lừa gạt, tuyệt chiêu Phong Vân Chưởng đầy tự hào của nhà họ Diệp vậy mà lại bị Dương Bách Xuyên nói thành võ mèo cào, còn trắng trợn cướp phụ nữ với anh ta, cái mối thù này quá lớn rồi.
Thế nhưng Diệp Khai biết mình không phải là đối thủ của Dương Bách Xuyên, cũng không dám ra tay, tên nhóc này làm sao có thể là một Minh Kình đỉnh phong được, vừa rồi khi anh ta giao thủ có thể nói e là đã đột phá Minh Kình, một chân bước vào thế giới võ đạo.
Trong lòng sự ngạc nhiên đan xen với tức giận, bắp chân lại còn bị Dương Bách Xuyên đánh gãy xương chỉ bằng một quyền, còn ở bên kia, khóe miệng Mặc Hành chảy máu ho khan chạy lại đỡ Diệp Khai dậy rời đi.
Chờ sau khi hai người đó đi, Dương Bách Xuyên vừa quay đầu lại mới phát hiện Triệu Nam nhìn anh không chớp mắt, ánh sáng trong đôi mắt đẹp lóe lên.
Mà xung quanh cũng đã có người vây xem, dù sao cũng là đánh nhau.
Dương Bách Xuyên sợ sẽ dẫn cảnh sát đến gây phiền phức, chào hỏi một câu về phía Triệu Nam, cô ấy mới hoàn hồn lại, trước tiên hai người ngồi lên xe rời khỏi nơi này rồi nói sau.
Tìm một nhà hàng, sau khi gọi đồ ăn xong, Triệu Nam đã bình tĩnh lại, chờ nhân viên phục vụ rời đi, cô ấy nhìn Dương Bách Xuyên hỏi: “Không nghĩ tới anh cũng một võ giả cổ?
“Võ giả cổ là cái gì vốn dĩ tôi cũng không biết, còn có lúc nãy Diệp Khai nói cái gì mà tiểu tông sư Minh Kình gì đó, đều là mấy thứ tôi chưa nghe bao giờ, tôi nghe xong đầu cũng đã rối loạn lên cô có thể giải thích cho tôi được chứ?”
Dương Bách Xuyên nhìn Triệu Nam nói, đối với những thứ này anh vẻn vẹn chỉ có một suy đoán, thật sự không rõ ràng lắm, nhưng Triệu Nam có lẽ là biết cho nên mới hỏi ra.
“Anh thật sự không biết sao? Vâỵ thì toàn bộ các chiêu chiêu thức võ thuật này của anh là được truyền thụ từ ai?” Triệu Nam hỏi ngược lại.
“A~” Dương Bách Xuyên cảm thấy cạn lời, về chuyện trên người có một vị sư phụ thần tiên tuyệt đối không thể nói ra, tròng mắt vừa đảo liền có chủ ý: “Khi còn bé tôi có gặp được một đạo sĩ...”
Vừa chuẩn bị lời bịa đặt để nói thì lại bị Triệu Nam cắt ngang nói: “Được rồi, tôi biết thế giới có quy luật tôn ti đẳng cấp của võ giả các anh có luật nghiêm khắc của mình, có một số việc không thể nói thì tôi cũng sẽ không hỏi. Người muốn truyền thụ bản lĩnh cho anh có lẽ là một cao nhân cô độc một mình, không nói cho anh biết về thế giới của võ giả cổ cũng có khả năng.”
Nghe được Triệu Nam tự mình nói đầy đủ, Dương Bách Xuyên trong lòng muốn cười, ngược lại bớt việc, lập tức lại hỏi: “Chúng tôi là võ giả cổ? Nhưng mà cô không phải sao? Không đúng nha, Diệp Khai đều là võ giả cổ thì sao cô lại không phải vậy?”