*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Trong lòng anh thầm nghĩ, đợt lát nữa vượt qua con đường một trăm mét phía trước, anh cũng không quan tâm tới những người khác nữa, chỉ để ý hai đồ đệ của mình là được, đương nhiên anh cũng không có ý định bảo vệ hoàn toàn, vẫn nên để hai người họ tự dùng chân khí của mình để vượt qua con đường này.
Dương Bách Xuyên đã từng đọc được trong điển tịch tu chân, hoàn cảnh khắc nghiệt giữa hai lực lượng như vậy là cách tốt nhất để rèn luyện, kiên trì vượt qua được thì nhất định sẽ có lợi cho tu vi sau này.
Vì thế, Dương Bách Xuyên lấy hai viên đan Thiên Nguyên từ bình Càn Khôn đưa cho hai đồ đệ rồi nói: “Nhớ kỹ con đường này hai người phải tự mình đi, viên đan dược này sẽ dùng vào phút cuối.”
“Cảm ơn sư phụ ~” Độ Cô Hối cười nói.
“Đệ tử đã nhớ kỹ.” Võ Kiếm đáp một tiếng, anh hiểu rõ đan dược mà sư phụ đưa cho mình là thứ tốt.
Đám người Thiên Tuyệt và cha con Thân Đồ đứng bên nhìn chảy cả nước dãi, mặc dù không biết đan dược mà Dương Bách Xuyên đưa cho hai đồ đệ là loại gì, nhưng bọn họ có thể cảm nhận được linh khí và sức sống mạnh mẽ từ trong viên đan này.
Ai nấy đều hâm mộ Độc Cô Hối và Võ Kiếm, có một sư phụ biết luyện đan là chuyện hạnh phúc tới nhường nào.
“Được rồi, chúng ta đi thôi ~” Dặn dò một tiếng, Dương Bách Xuyên dẫn đầu bước lên con đường nhỏ.
Tâm vừa niệm, chân khí bao bọc quanh cơ thể tạo thành một lớp phòng ngự, vừa bước lên con đường một trăm mét, nghênh đón anh là tác động từ hai cực, mạnh hơn nhiều so với sóng khí vừa rồi.
Đúng là cần chân khí không ngừng luân chuyển để chống đỡ, mặc dù tiêu hao rất nhiều nhưng với anh thì đợt công kích này không khác gì gãi ngứa, hoàn toàn không chịu chút ảnh hưởng nào.
Ngay cả hai đồ đệ Độc Cô Hối và Vô Kiếm, chỉ cần chân khí trong cơ thể có thể theo kịp thì vượt qua con đường này là chuyện đơn giản, dù sao thì đan Thiên Nguyên mà anh đưa cho mỗi người, hẳn là đủ để đối phó với tác động của hai cực.
Dương Bách Xuyên cảm nhận được chỉ có con đường rộng nửa mét này là có ít lực tác động nhất, ở bên trái phải hai cực có chút đáng sợ.
Bên trái là dung nham sinh ra nhiệt độ thiêu đốt, Dương Bách Xuyên nghĩ cho dù là sắt thép ném xuống này cũng có thể hòa tan, còn khí hàn băng ở bên phải cũng không hề thua kém, nếu như không có lớp phòng ngự, nó có thể đông người khác thành tượng đá ngay lập tức.
Nhìn những người đang đi phía trước sau, bọn họ đều dùng chân khí để bảo vệ cơ thể khỏi những tác động, có người thì nhẹ nhàng có người thì gian nan, nhưng cũng không có vấn đề gì nghiêm trọng, dù sao thì tất cả họ đều phải bước qua.
Lại quay qua nhìn tình huống của hai đồ đệ, mặc dù tu vi hơi thấp, nhưng dù sao cũng là chân khí trong cơ thể tu chân giả, tin khiết hơn nhiều so với chân nguyên của võ giả cổ, trông hai người họ khá tốt, không cần anh phải lo lắng.
Dương Bách Xuyên lập tức tăng tốc, đuổi kịp Lăng Hư Tử và sư thái Diệu Âm đang đi phía trước, bởi vì trong lòng Dương Bách Xuyên hiện tại, anh cũng ngang hàng với bọn họ, không thể để rớt lại phía sau được.
Những người khác thì cẩn thận từng li từng tí đi trên đường, còn Dương Bách Xuyên thì thong thả tản bộ, anh đi vòng qua một người rồi nhanh chóng tiến về phía trước.
Đi được vài phút, tất cả nhìn thấy một người quen, cô gái mặc áo trắng ở nhà họ Hồ lúc trước, cô vẫn luôn mang khăn che mặt trông rất thần bí.
Sau này, Dương Bách Xuyên nghe Thiên Tuyệt nói cô ấy tên là Hồ Tiên Nhi, là hòn ngọc quý trên tay của Hồ Nhất Thu, cũng là người thứ ba xếp trên bảng Thập Đại Yêu Nghiệt.
Khi vượt qua vách đá, Hồ Tiên Nhi đã làm rơi một chiếc khăn tay, lúc đó Dương Bách Xuyên định trả lại cho cô, bây giờ nhìn thấy Hồ Nhiên Nhi anh mới sực nhớ tới.
Sau khi đi về phía Hồ Tiên Nhi, Dương Bách Xuyên nói: “Cô Hồ đợi một chút ~”