Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên

Chương 1387




Tất nhiên anh ta có thực lực, lúc này đối mặt với Dương Bách Xuyên đúng là cưỡi hổ khó xuống.  

Đương nhiên anh ta có nghe thấy chuyện hôm qua, lão đạo Côn Lôn Lăng Hư Tử ra mặt đứng về phía Dương Bách Xuyên, cộng thêm chủ nhà Thiên Khương Sơn, khiến cho sư phụ anh ta cùng tứ đại tông môn Tiên Thiên tầng chín đại viên mãn là Thanh Thành, Thần Tông,  m Nguyệt Môn biết khó mà lui.  

Rõ ràng lão đạo Côn Lôn Lăng Hư Tử thiên vị Dương Bách Xuyên, Thiên Khương Sơn cũng tuyên bố không được chém giết trong sơn cốc, lúc này anh ta nói ra lời như thế, đúng là cưỡi hổ khó xuống.  

Đánh với Dương Bách Xuyên chắc chắn sẽ bị Côn Luân và Thiên Khương Sơn khiển trách, nếu không đánh thì hôm nay anh ta sẽ mất hết mặt mũi.  

Bàn về tu vi thực lực, Tiểu Pháp Vương tự tin hoàn toàn có thể không để Dương Bách Xuyên vào mắt.  

Nhưng trong lòng anh ta lo Côn Lôn và Thiên Khương Sơn, không nói tới Thiên Khương Sơn, Côn Lôn đứng đầu giới võ cổ, nếu nói không kiêng kị Côn Lôn thì đó là giả.  

Nhưng mà dù sao Tiểu Pháp Vương vẫn là Tiểu Pháp Vương, anh ta có sự kiêu ngạo của mình, nếu không cũng nằm trong Thập Đại Yêu Nghiệt của thế hệ trẻ. Sau khi suy nghĩ trong lòng một hồi, anh ta lập tức quyết định đánh Dương Bách Xuyên một trận.  

Bị Côn Luân và Thiên Khương Sơn khiển trách là chuyện sau này, trước mắt anh ta muốn bảo vệ mặt mũi.  

Cậu ta hừ lạnh một tiếng, miệng niệm a di đà phật, vận chuyển công pháp, tay nắm chặt chuẩn bị ra tay với Dương Bách Xuyên.  

Tuy nhiên ngay lúc này, một giọng nói già nua vọng đến từ xa: “Nhóc Mật, về đây!”  

Lời này vừa phát ra, cơ thể Tiểu Pháp Vương chấn động, nhưng trong lòng lại thở phào, giọng nói này là của sư phụ Ba Nhĩ Đạt, nhóc Mật là biệt danh của anh ta,  

Hiển nhiên sư phụ nghe được tin, không cho phép mình xảy ra xung đột với Dương Bách Xuyên.  

Kỳ thuật quanh thân tản ra, hung ác nhìn Dương Bách Xuyên một cái, nói: “Dương Bách Xuyên, hôm nay tha cho anh trước, chúng ta gặp lại ở bí địa.”  

Sau khi nói câu đe dọa xong, Tiểu Pháp Vương lập tức xoay người rời đi.  

Nhưng mà Dương Bách Xuyên lại cười lạnh, chưởng về phía lưng Tiểu Pháp Vương.  

“Ầm!”  

Một tiếng ầm nặng nề vang lên, Tiểu Pháp Vương bị Dương Bách Xuyên đánh một chưởng vào lưng: “Không phải cậu trâu bò lắm sao, muốn một chưởng đánh chết tôi? Cậu không đánh tôi thì tôi đánh cậu vậy, ha ha!”  

Dương Bách Xuyên nghe thấy giọng nói trước đó là của lão Lạt Ma Ba Nhĩ Đạt của Mật Tông, nếu lão Lạt Ma gọi Tiểu Pháp Vương quay về thì chắc chắn không muốn gây gổ với mình, dù sao cũng ném chuột sợ vỡ bình.  

Được rồi, anh đây sẽ cho mày một đòn, nếu anh ta đánh trả thì anh sẽ ra tay giáo huấn tiểu hòa thượng cuồng ngạo này. Nếu không ra tay, ha ha, tiểu hòa thượng chịu oan một đòn này rồi.  

“Dương điên, anh khinh người quá đáng!” Tiểu Pháp Vương vô ý, hoàn toàn không ngờ Dương Bách Xuyên nổi danh giới võ cổ lại đánh lén sau lưng? Đúng là không theo lẽ thường.  

Tiểu Pháp Vương một không để ý bị Dương Bách Xuyên sau lưng một chưởng đánh một cái chó ăn, sau khi đứng lên bại lộ, lúc này muốn tìm Dương Bách Xuyên liều mạng.