“Sư tổ, tôi thấy cũng không nhất thiết phải cần thứ bỏ đi như dịch Chung Nhũ này, một bình dịch mà thôi, còn đòi dùng cỏ Tinh Hà để đổi, tôi thấy người này đúng là nghèo đến điên rồi.” Minh Giác đứng bên cạnh cũng lên tiếng.
Dương Bách Xuyên đương nhiên không nói cho bọn họ, thứ trong bình của người đàn ông này không phải cái gì mà dịch Chung Nhũ mà là Huyền Mộc Linh Nhũ, chỉ một giọt thôi là có thể luyện chế một lò đan Thiên Nghiên, đừng nói có thể so sánh với cỏ Tinh Hà trị giá tám trăm viên tinh thạch, cho dù là gấp mười lần thì cũng đáng.
Lúc này, người đàn ông buồn bực nói: “Dịch Chung Nhũ trong bình này của tôi tốt gấp mấy lần các dịch Chung Nhũ khác, cũng chỉ cần cỏ Tinh Hà để đổi, không đổi thì nhanh chóng đi chỗ khác, chớ làm phiền tôi, nhân tiện cũng nói cho mấy người, cỏ Tinh Hà ở Côn Luân đã bán từ năm ngoái rồi, bây giờ ở Côn Luân cũng không có cỏ Tinh Hà đâu, nếu người muốn thì đi chỗ khác mà tìm.
Nghe lời của người đàn ông nói, Dương Bách Xuyên ngẩn cả người, Huyền Mộc Linh Nhũ là tình thế bắt buộc anh nhất định phải có được, bây giờ xem ra con đường đến Côn Luân không đi được rồi.
Cũng ngay lúc này, một giọng nói vang lên từ phía sau: “Tiểu tăng muốn bình dịch Chung Nhũ này.”
Dương Bách Xuyên vừa quay đầu nhìn đã thấy một vị hòa thượng mặc áo cà sa trẻ tuổi, nói chính xác là một lạt ma xuất hiện sau lưng anh.
Vị lạt ma trẻ tuổi này có một đặc điểm rõ ràng, hoa tai rất dài, dài hơn một phần ba so với hoa tai của người bình thường.
Nhìn tướng mạo tuy là mang theo ý cười hiền hòa nhưng trong ánh mắt lại cực kỳ sắc bén, có sự kiêu ngạo bất khuân, không giống như một lạt ma chút nào chỉ là khoác một chiếc áo cà sa hoa lệ lên người mà thôi.
Anh ta một hạt tràng hạt và nhìn chằm chằm vào cái lọ trước mặt người đàn ông, hoặc là nói nhìn vào Huyền Mộc Linh Nhũ.
Dương Bách Xuyên nheo mắt lại, nhìn thanh niên lạt ma này trong lòng anh lại mất thăng bằng, đặc biệt là anh em bên này còn đang suy nghĩ làm sao để lấy được cỏ Tinh Hà, nửa đường lại xuất hiện một lạt ma?
Đây có phải là đang xông về phía anh không?
Nhớ tới hôm qua lão Barda còn có quan hệ tốt với Mộc Đạo Nhiên, nội tâm Dương Bách Xuyên liền phản cảm với người thanh niên này.
Cuối cùng thì người đàn ông râu ria xồm xoàm cũng chịu mở mắt, ông ta nhìn về phía thanh niên lạt ma nói: “Tiểu Pháp Vương, tôi nói rồi, không có có Tinh Hà đổi thì miễn bàn, anh tìm được cỏ Tinh Hà rồi sao?”
Dương Bách Xuyên đứng bên cạnh không nói gì, nhưng nghe lời người đàn ông nói, anh lập tức hiểu rõ, người thanh niên lạt ma này đã từng thương lượng với người đàn ông có râu, chỉ là anh ta cũng không lấy ra được cỏ Tinh Hà.
Hiện tại thanh niên lạt ma này xuất hiện, lẽ nào là tìm được cỏ Tinh Hà rồi sao?
Nghĩ tới đây, trong lòng Dương Bách Xuyên lại có chút căng thẳng, nếu như vị lạt ma trẻ tuổi thật sự lấy cỏ Tinh Hà ra thì sao?
Nhưng ngay sau đó, vị lạt ma trẻ tuổi, hay còn được người đàn ông có râu Lạt ma Tiểu Pháp Vương, cố ý hay vô ý liếc nhìn Dương Bách Xuyên một cái, sau đó anh ta nói với người đàn ông: “Thân Đồ Thành Cương, cỏ Tinh Hà là linh dược thế nào, trong lòng ông tự hiểu rõ, ông nghĩ tìm dễ như vậy sao?”
“Không có thì đi khỏi đây, đợi lúc nào tìm được cỏ Tinh Hà thì quay lại.” Người được Tiểu Pháp Vương gọi là Thân Đồ Thành Cương không chút khách khí.
“Thân Đồ Thành Cương, quả thật là không có cỏ Tinh Hà, nhưng tôi biết ông vì kinh mạch của con trai mới tìm cỏ Tinh Hà, thực ra đả không kinh mạch không nhất định phải cần cỏ Tinh Hà, bổn Pháp Vương tìm thấy một loại linh dược khác – Sen Thạch Anh cũng có tác dụng đả thông kinh mạch, hiệu quả không hề thua kém cỏ Tinh Hà.
Trong lúc nói chuyện, Tiểu Pháp Vương từ trong ngực lấy ra một hộp gỗ ném về phía Thân Đồ Thành Cương, anh ta nói: “Đưa linh dịch Chung Nhũ cho ta đi.”