Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên

Chương 1356




Nhìn vào việc ông ta dẫn đầu làm mẫu cho con cháu nhà họ Hồ vào lúc này, có thể suy ra ông ta là một người có trách nhiệm với người nhà. Loại người này rất trọng tình cảm.  

Hồ Nhất Thu bước một bước phi tới, đột ngột nhào về một phía.  

Cũng chính vào lúc này, cuồng phong gào thét.  

Điều này cũng chứng minh những gì những người đó vừa nói là chính xác, nhảy vách đá vào lúc tiếng gió vang lên là an toàn nhất.  

Khi Hồ Nhất Thu ở giữa hai bên vách đá, Dương Bách Xuyên có thể thấy rõ rằng ông ta đang lung lay, hiểu nhiên là do bị cơn lốc quét đến. Sắc mặt Hồ Nhất Thu không thay đổi chút nào, chân nguyên dao động quanh thân ông ta, trông có vẻ là đang chống đỡ sức mạnh của cơn lốc, cơ thể ông ta cũng lay theo chiều gió.  

Dương Bách Xuyên nhận ra chiêu di chuyển theo chiều gió của Hồ Nhất Thu dùng rất ổn, tương đương với việc mượn sức gió mà đi.  

Trong nháy mắt, Hồ Nhất Thu đã vững vàng dừng chân tại vách đá phía đối diện. Sau đó, ông ta vẫy tay với con cháu nhà họ Hồ, ý bảo bọn họ nhảy qua vách đá.  

Dương Bách Xuyên nói cho những người khác những chi tiết mình quan sát được từ Hồ Nhất Thu. Anh bảo bọn họ chờ lát nữa hãy dựa theo cách của Hồ Nhất Thu để nhảy qua vách đá, như vậy sẽ nhẹ nhàng hơn rất nhiều.  

Dặn dò xong, anh ra hiệu cho đám Thiên Tuyệt dẫn đầu đi qua trước.  

Dù sao giữa hai vách đá cách nhau khoảng chừng mười mấy mét, một lần hoàn toàn có thể để bảy tám người đi qua mà không chen chúc chút nào.  

Tiếp theo sau đó, đệ tử của Võ Đang và Vân Môn nhảy qua vách đá từ bên trái, người của nhà họ Hồ nhảy qua vách đá từ bên phải.  

Nhờ có đám người Thiên Tuyệt đi đầu làm mẫu, hơn nữa có thêm một số chi tiết Dương Bách Xuyên quan sát được, mọi người đi qua rất nhẹ nhàng.  

Ngay sau đó, Dương Bách Xuyên cũng nhảy qua. Đúng lúc này, có một bóng hình xinh đẹp mặc đồ trắng nhảy qua trước anh một bước.  

Đúng là cô gái nhà họ Hồ anh đã nhìn thấy trước đó.  

Ở giữa không trung, hai người chỉ cách nhau khoảng một nửa người. Vào lúc đó, cô nàng quay đầu nhìn thoáng qua Dương Bách Xuyên, nhưng ánh mắt lại hơi lạnh lùng, tựa hồ còn chứa cả sự đối địch. Ngay sau đó, cô nàng quay đầu đi không để ý tới Dương Bách Xuyên nữa. Linh khí trên người cô nàng dao động mạnh hơn, thoáng cái đã vượt qua Dương Bách Xuyên.  

Nhưng vào đúng lúc này, một cơn lốc lớn quét đến.  

Dương Bách Xuyên chuyển động, chân khí tức khắc giảm bớt. Cô nàng phía trước thì thoáng lắc lư, nhưng cũng không chịu ảnh hưởng nhiều lắm mà vượt qua cơn lốc.  

Nhưng vào đúng lúc này, một chiếc khăn tay rơi khỏi người cô nàng mặc đồ trắng và bay về phía Dương Bách Xuyên. Dương Bách Xuyên nắm lấy khăn tay theo bản năng, xoang mũi truyền đến mùi thơm thoang thoảng.  

Trong chớp mắt, cô nàng mặc đồ trắng đã đứng ở phía bên kia vách đá.  

Khi qua đến đó, Dương Bách Xuyên vốn định trả khăn tay lại cho cô nàng, nhưng cô đã đi theo người nhà mà rời khỏi đó rồi.  

Anh lắc đầu lẩm bẩm: “Hình như anh đây còn chưa đắc tội gì cô đâu đó, tại sao lại nhìn tôi đầy đối địch như thế?”  

“Sư tổ, đối địch gì cơ?” Trần Phong Tử sáp lại hỏi.  

“Không có gì, chúng ta cũng đi thôi.”  

…  

Tới vách đá bên này, có một hẻm núi lớn xuất hiện, hai bên sườn là những chóp núi đá kỳ lạ. Lối vào vẻn vẹn có ba mét. Thiên Tuyệt nói rằng càng đi vào hẻm núi sẽ càng rộng, sâu bên trong hẻm núi chính là điểm đến.  

Đó cũng là lối vào bí địa, một Thiên Địa.