Hứa Vĩ Xương ngồi trên ghế chủ vị, mỉm cười hòa ái với nàng, nhẹ gật đầu:
“A Điềm ngoan lắm, thương thế của con thế nào rồi?”
“Dạ, bẩm tông chủ, đã không còn gì đáng lo ngại.”
Dù trong lòng hơi thắc mắc dụng ý của Hứa Vĩ Xương khi truyền nàng lên nghị sự điện, nhưng Tiểu Điềm vẫn theo lễ nghi mà trả lời. Nàng khẽ nhìn về hướng của sư phụ nàng đang ngồi, chỉ thấy hắn trầm mặc, ánh mắt thâm sâu nhìn nàng.
Đúng lúc này, vị nam tử hộ pháp tóc trắng của Tứ Thành cũng lên tiếng:
“Quả nhiên là hảo đồ đệ của Luyện Hồn Tông, tuổi còn trẻ như vậy, tu vi đã xuất chúng. Chỉ cần thêm vài trăm năm thì tiền đồ vô lượng.”
Tiểu Điềm nhìn về nơi phát ra âm thanh, liền thấy một nam nhân cười như không cười nhìn mình, vẻ mặt đầy ý nghiền ngẫm. Lời hắn vừa phát ra, đã có rất nhiều đạo ánh mắt như muốn xuyên thấu thân hình của nàng. Tiểu Điềm cảm thấy, không phải mấy kẻ này đến đây vì nàng đó chứ?
“Nguyệt hộ pháp nói không sai. Điềm cô nương ở Mê Vụ Đảo, sử dụng Táng Thiên Bia phá Thiên Yêu Trận đã nổi danh khắp tu chân đông giới đại lục này. Lão hủ đại diện cho Thánh Thành, thật sự rất tò mò muốn được chứng kiến uy phong của Táng Thiên Bia năm đó, liệu Điềm cô nương có thể thành toàn hay không?” Chu Đan vẻ mặt vẫn hiền lành trực tiếp nói ra yêu cầu của Thánh Thành.
Tiểu Điềm còn đang nhíu mày thì Hứa Vĩ Xương đã trực tiếp đứng dậy quát to:
“Làm càn! Táng Thiên Bia là pháp bảo của đại đế nhân tộc truyền thừa cho Tiểu Điềm, không phải đồ vật để lôi ra xem chơi. Vọng động muốn thấy uy phong của Đế Binh, chả lẽ ngươi đã quên vạn âm hồn ở Huyết Sa Bình từ đâu mà ra sao!”
Hứa Vĩ Xương nổi giận thật sự, trước mặt tông chủ là lão mà dám đòi đệ tử Luyện Hồn Tông đem ra pháp bảo, đây là khinh nhờn trắng trợn. Mặt lão vốn hòa ái bay biến hết sạch, ánh mắt lăng lệ, phát ra khí thế quát Chu Đan.
Chu Đan này tu vi cũng chỉ có kết đan, làm sao chống cự nổi uy áp từ cao thủ xuất khiếu kì như Hứa Vĩ Xương, chưa đầy mười hô hấp mặt đã tái nhợt, loạng choạng lùi về ghế ngồi, gắng gượng nói:
“Hứa tông chủ bớt giận, ta chỉ là thật hiếu kì, không có ý gì khác.”
“Hừ!” Hứa Vĩ Xương phất tay áo, còn chưa kịp ngồi xuống thì một thanh âm khác đã vang lên.
“Chu lão nhi kia nói cũng không phải không có lý, tại hạ đại diện cho Xuân Thành cũng hi vọng Tiểu Điềm cô nương có thể cho chúng ta chút kiến thức, triều bái đế binh của nhân tộc.”
Thanh âm dịu dàng như gió xuân, người nói chính là Xuân hộ pháp của Tứ Thành. Nàng này vừa nói vừa đưa mắt nhìn về vị trí của thập đại thế gia, nở nụ cười:
“Các vị thấy ta nói có đúng không?”
Mĩ nhân như họa lại nhỏ nhẹ thấu hiểu lòng người, biết chừng mực tiến thoái, lời vừa nói ra, nụ cười cũng nở rộ như cánh hoa đào ngày xuân, liên tục có người của thập đại thế gia đáp ứng.
“Tông chủ, Cửu Cung gia ta cũng rất hâm mộ phong tư của Tử Táng Đại Đế, cầu ngài làm chủ.”
“Thiều gia ta cũng vậy.”
“Cao Lĩnh gia ta ủng hộ Xuân hộ pháp.”
“Tư Đồ gia ta...”
Tiểu Điềm nheo mắt nhìn một tràng náo nhiệt, lại nhìn vị Xuân hộ pháp vừa lên tiếng, nàng im lặng cúi đầu chờ đợi quyết định của Hứa Vĩ Xương. Làm sao nàng không biết, đây là các thế lực đã liên hệ với nhau về lợi ích, làm gì có chuyện đồng lòng nhất trí muốn bái phỏng đế binh chứ. Cho nàng là đứa ngốc, nàng nhớ kĩ những thế lực này rồi, đặc biệt là vị Xuân hộ pháp kia. Muốn chứng kiến uy lực của của đế binh, ta sẽ cho các ngươi thấy, nhưng không phải bây giờ.
Hứa Vĩ Xương trán muốn nổi gân xanh, lão trợn mắt nhìn liên minh của các thế lực bên dưới, trong lòng muốn chửi tổ tông của người ta. Một thế lực lão còn có thể chấn áp, nhưng nếu là nhiều thế lực lão động thủ thì là chuyện lớn. Đúng lúc lão há mồm định nói thì một tiếng “phách” vang lên.
Đoạn Lãng đã đứng dậy, thanh âm vừa rồi là hắn mới gập lại Cẩm Tú Phiên trong tay. Thanh âm không lớn, nhưng truyền tới tai mỗi người, lại khiến cả đại điện thoáng chốc im bặt. Hắn vẫn dùng vẻ mặt lạnh nhạt, đứng dậy, làm động tác phủi phủi bụi trên vạt áo choàng, hờ hững nói:
“Các ngươi làm như vậy, là khinh Luyện Hồn Tông ta không có người, hay khinh đệ tử của ta không có sư phụ?”
Cả đám người chú mục nhìn vào, hắn thân hình cao lớn, trường bào đen tuyền khoanh tay thẳng lưng không cố kị, dáng vẻ đầy kiêu ngạo.
Tiểu Điềm ngẩng đầu nhìn Đoạn Lãng, sự vui vẻ hiện rõ trong ánh mắt. Mạc Phàm đứng phía sau bảo tọa của Hứa Vĩ Xương thấy được điều này, hắn không khỏi cảm thấy chua xót. Rốt cuộc, hắn vẫn quá yếu kém, không bảo vệ được cho nàng.
Xuân hộ pháp che miệng cười duyên, nàng khẽ nghiêng người hành lễ với Đoạn Lãng:
“Đã nghe danh Tà Lang Quân từ lâu, thật hạnh ngộ. Ta làm sao có ý tứ đấy, ngài hiểu lầm rồi. Lấy danh nghĩa Xuân Thành, Xuân Mộc Uyển ta có thể thề.
Đoạn Lãng vẫn bình thản, hắn hừ lạnh:
“Một hộ pháp nho nhỏ mà cũng có tư cách đại diện Xuân Thành. Trừ khi thành chủ của ngươi đến đây thì hãy nói lời này trước mặt bổn tọa. Còn ngươi, là cái thá gì?”
Xuân Mộc Uyển nháy mắt sắc mặt liền tái nhợt, một mỹ nhân lại bị người ta không nể tình nói như vậy, sao có thể chịu đựng được. Nguyệt hộ pháp thấy vậy, chất vấn:
“Đây là lễ đãi khách của Luyện Hồn Tông sao?”
Đoạn Lãng liếc xéo hắn, lời nói băng lãnh:
“Tông ta luôn hảo ý với những người nào có chân tâm. Còn kẻ mang ý đồ gây hấn bất hòa thì cũng không cần khách khí. Huống hồ, luận bối phận tu vi, cả tông chủ và ta, tại đại điện này đón tiếp các ngươi mà còn không có hảo ý?”
Lời nói mang theo tu vi đại thừa, lực chấn nhiếp mạnh mẽ. Áp lực đè lên toàn trường, người của các thế lực không khỏi im thin thít. Đây là thế giới thực lực vi tôn, Đoạn Lãng dùng tu vi của hắn để nói rõ, đón tiếp họ, là hắn đã nể mặt thế lực đứng sau rồi. Bốn vị hộ pháp toát mồ hôi lạnh, thế lực nào nãy giờ không lên tiếng thì âm thầm kêu may mắn, đắc tội với đại tông môn có đế binh hậu quả họ không thừa nhận nổi.
Không khí trở lên đông cứng, sắc mặt mỗi người đều gượng gạo. Tiểu Điềm khẽ bĩu môi quan sát tất cả.
Vẫn là người lăn lộn trong tu chân giới nên da mặt cũng tương đối dày, Xuân Mộc Uyển thu lại nụ cười lấy lòng, nghiêm túc chắp tay nói với Đoạn Lãng:
“ Tà Lang Quân nói chí phải, là Mộc Uyển thất lễ. Hi vọng một ngày nào đó sẽ được chiêm ngưỡng phong tư của Đế Binh. Việc này xem ra nên dừng lại ở đây thôi. Sự vụ của Xuân thành vẫn còn nhiều, không thể nán lại lâu, Mộc Uyển xin phép đi trước.”
Nói rồi cúi đầu với Hứa Vĩ Xương, tư thái thướt tha rời khỏi đại điện. Khi bước qua Tiểu Điềm, mắt nàng ta vẫn không thèm liếc dù chỉ một chút, dáng vẻ đầy kiêu ngạo.
Xuân hộ pháp đi rồi thì ba vị hộ pháp còn lại cũng không nán lại nữa. Đặc biệt là Nguyệt hộ pháp, sắc mặt xám xịt rời đi.
Tất nhiên đại diện của các gia tộc và các thế lực còn lại thì vẫn phải cho Luyện Hồn Tông thể diện, không thể công khai bày tỏ thái độ như vậy một lần nữa, cũng không thể rời đi.
Đoạn Lãng nhếch môi gọi Tiểu Điềm:
“ A Điềm, lại đây.”
Nghe vậy nàng liền vui vẻ chạy tới đứng bên cạnh hắn. Mặc cho hàng trăm con mắt thi thoảng đảo qua người mình, nàng nhún nhún vai, tủm tỉm nhìn sư phụ. Đang định đưa tay nghịch lọn tóc dài của hắn thì nghe tiếng quát khẽ:
“ Nghiêm túc đứng đấy cho ta, đừng làm rộn.”
Nàng chép miệng, được rồi, sư phụ thật nhỏ mọn.