Sư Phụ Ta Cùng Ngươi Phi Thăng

Chương 20: Bạch sa thành




Đoạn Lãng trầm tư ngồi bên vách núi, nhìn xuống những dãy núi còn lại của dãy Lao Sơn. Đôi mắt hoa đào của hắn sâu thẳm mà tang thương, ánh mắt như một người từng trải qua bao nhiêu tuế nguyệt, chứ không phải của một thanh niên có diện mạo trẻ tuổi.

Trời đã cuối thu những cơn gió hơi se lạnh nhè nhẹ mơn man trên từng ngóc ngách, cây cối trên Lao Sơn cũng bắt đầu rụng lá vàng.

Quy luật bốn mùa của tạo hóa như hành trình của một đời người. Sinh sôi nảy nở vào mùa xuân, tưng bừng rạng rỡ vào mùa hạ, héo úa điêu tàn vào mùa thu, giá băng và cằn cỗi khi mùa đông tới. Vòng tuần hoàn ấy cứ lặp đi lặp lại, không ngừng nghỉ.

Dạo này hắn rất hay ngẩn người như vậy. Tháng ngày tu luyện và tranh giành trong thế giới tu chân hắn không có thời gian nhiều như mấy năm nay. Đáng ra, với một người tu hành đột phá đến cảnh giới này của hắn, bước qua một bước nữa là thành đạo, sẽ không nhận đệ tử. Chỉ hơn ba trăm năm đã đến cảnh giới đại thừa, một bước độ kiếp nữa là nhảy ra khỏi lồng giam của phiến thiên địa. Nhưng hắn đã chọn cho mình một con đường khác, nhận nuôi một nữ hài tử làm đệ tử.

Mấy năm qua, hắn và đệ tử của mình sớm tối bên nhau, người lạnh nhạt thờ ơ như hắn cũng phải có cảm xúc. Nói đến năm tháng dài lâu, thì có rất nhiều người hắn biết, nhưng nói đến người hắn chân chính nhận thức thì chẳng có mấy ai.

Hắn một lòng tầm đạo, một lòng muốn đi xa hơn trên con đường này, hắn chưa vì ai mà ngừng lại. Bầu trời một sắc trắng nhàn nhạt, hắn ngước nhìn thiên khung, vài lọn tóc đen bay nhẹ trong gió.

Tầm mắt hắn đưa xa hơn, từ Cửu Lao Sơn mà nhìn khắp phiến thiên địa. Đến một bước này cần tích lũy năm tháng dài lâu, hoặc là cơ duyên tạo hóa khổng lồ. Nếu không thể vươn khỏi trời cao, thì duyên tận mệnh tuyệt trở về dưới đất vàng.

Từng người một mà hắn quen biết, đấu với thiên địa, tranh một hơi thở, cũng đều vì con đường này mà ngã xuống. Vì thế hắn bất giác dấy lên sự lo lắng cho đệ tử của mình. Cuộc sống của người tu chân chỉ êm ấm khi ở trong gia viên tông môn. Còn hành tẩu trong thế giới là một chuyện khác, cá lớn nuốt cá bé, đó là đạo lý sinh tồn.

Hắn đang băn khoăn không biết mình nên âm thầm đi theo bảo hộ, hay là cứ để mặc nàng tự lăn lộn trong tu chân giới. Đều nói hắn pháp lực vô biên, nhưng cũng có những nơi bàn tay hắn không thể vươn tới. Đang suy nghĩ như vậy, hắn đưa mắt về môt hướng khác, cách đó không xa trong núi, đồ đệ hắn đang chăm chỉ luyện kiếm pháp cùng Tiểu Hắc, nó cũng đã chịu tiếp nhận nàng. Từng giọt mồ hôi rơi trên tóc mai, Tiểu Hắc đang cẩn thận áp chế tu vi mà đấu cùng nàng, mỗi khi vui vẻ, khuôn mặt Tiểu Điềm đều biểu lộ rõ ràng, đôi mắt hạnh lấp lánh như ánh sao.

Đoạn Lãng nằm xuống, trực tiếp không câu nệ cỏ vàng xơ xác dưới chân mà lấy tay gối đầu, dùng Cẩm Tú phiên che mặt, tóc hắn xõa ra đầy trên mặt đất, trường bào cũng không tránh khỏi số phận dính bẩn.Lần đầu tiên hắn thấu hiểu tấm lòng cha mẹ trong thiên hạ. Ít ai biết được rằng vị đại trưởng lão cao cao tại thượng trên cửu phong cũng từng là một đứa trẻ mồ côi.

Hắn khác Tiểu Điềm, hắn từ nhỏ một thân một mình sống trong thôn xóm nhỏ, cha mẹ hắn đã mất từ rất sớm. Cho đến một ngày hắn gặp sư phụ và bái sư. Lão nhân kì lạ đó, dìu dắt hắn tiến vào Luyện Hồn tông, đến khi lão tọa hóa cũng rất nhẹ nhàng, chỉ là ra đi trong giấc ngủ.

Chính vì điều đó mà mấy chục năm về trước Đoạn Lãng cũng bỏ đi ra ngoài phiêu bạt. Đối với kẻ đã đi tới bước này như hắn, thời gian không còn là khái niệm gì gấp gáp, nhưng với một số người, thời gian quá xa xỉ. Như sư phụ hắn vậy.

Có tiếng bước chân chậm rãi tới gần, kéo chiếc quạt đang che trên mặt hắn xuống. Giọng nói của Tiểu Điềm thốt lên:

“Sư phụ, sao người lại nằm đây? Mặt đất không sạch sẽ, để con phủi cho người.”

Nói rồi nàng giơ tay muốn gạt đi mấy nhánh cỏ khô vàng đang dính trên tóc hắn. Đoạn Lãng bắt lấy tay nàng, cản lại, giọng hắn khàn khàn:

“Bao giờ ngươi xuống núi?”

Tiểu Điềm nghe vậy liền ngẩn người, nàng chu đôi môi hồng như cánh hoa đào:

“Người muốn con đi sớm vậy ư? Cũng sắp rồi ạ, con đã hẹn với Mạc sư huynh và Chu sư đệ.”

Nói rồi đưa mắt nhìn bàn tay nhỏ nhắn vẫn đang được hắn nắm lấy. Trên cổ tay là niệm hồn châu tỏa ra ánh sáng êm dịu. Hắn buông tay ra, giọng nói không biết vui hay buồn:

“Bọn hắn cũng không ở trên núi tu hành, lại học theo ngươi ra ngoài, còn ra thể thống gì?”

Tiểu Điềm lắc đầu:

“Đệ tử không biết nha, hai người họ muốn đi theo con. Nếu sư phụ không đồng ý, con bảo bọn họ đừng theo là được.”

Đoạn Lãng chống tay ngồi dậy, từng mảnh cỏ vàng rơi xuống, trường bào vậy mà không nhuốm bụi bẩn, hắn cất bước đi vào động phủ. Để lại Tiểu Điềm ngồi đó rối rắm, không hiểu ý của hắn là gì.

Một ngày nọ, khi Tiểu Điềm đổi lấy chút ngân lượng ở bên khu vực tạp vụ đường, lại chuẩn bị xong xuôi mọi thứ cần thiết, cho vào nhẫn trữ vật. Nàng tạm biệt Đoạn Lãng, xuống cổng sơn môn, đứng chờ Mạc Phàm và Chu Yên ở nơi đã hẹn trước. Lúc nàng đi sư phụ không dặn dò gì nhiều, hắn đứng ngoài động phủ, nhìn nàng đạp kiếm bay xuống núi.

Ngoài ý muốn đã đến giờ hẹn mà đến bóng dáng của một con ruồi cũng không thấy, chỉ thấy hai con hạc truyền tin bay tới tay nàng. Con hạc đầu tiên màu vàng, giọng nói ấm ức của Chu Yên vang lên:

“Sư tỷ, sư phụ đệ không cho đệ đi, người bắt ta phải tu luyện đến kết đan mới cho xuống núi, oa oa, còn nhốt đệ lại trong phòng có kết giới nữa.”

Con hạc thứ hai màu đỏ, giọng nói của Mạc Phàm lại đầy ái ngại:

“Sư muội, huynh định ngày hôm nay sẽ đến chỗ hẹn cùng muội nhưng không ngờ sáng nay sư phụ ta lại gọi đến nói cha mẹ ta cùng đệ đệ muội muội đã đến Luyện Hồn tông thăm ta. Giờ ta phải bồi bọn họ, sư muội, nếu không có thể trì hoãn chút thời gian được không?”

Với con hạc này Tiểu Điềm tỏ vẻ mình không có việc gì, vốn cũng đã định đi một mình, kêu hắn không cần phải áy náy.

Thả hai con hạc truyền tin bay về với chủ nhân của nó. Nàng nhìn ba chữ Luyện Hồn tông đơn giản khắc trên tấm bia đá dựng ngay lối vào cửa sơn môn. Quay đầu, đi về một hướng khác.

***

Trên một thành trấn khá đông đúc, người qua kẻ lại tấp nập, gian hàng nhiều vô số, từng tiếng rao hàng vang lên khắp con đường nhỏ. Đây là một trong những phường thị khá phổ biến trong giới tu chân. Người từ bốn phương đổ về. Cũng không biết nó xuất hiện từ bao giờ, chỉ biết khi nhiều người biết đến sự có mặt của nó, thì nó đã có rất đông người tu chân qua lại.

Đương nhiên cũng có phàm nhân, nhưng thường chỉ là người làm việc sai vặt hay buôn bán sinh ý nhỏ lẻ. Vì nằm gần khu vực hoang mạc, đi qua cổng thành về phía tây là một sa mạc cát trắng trải dài, nên người ở đây gọi nó là Bạch Sa Thành. Nói như vậy không phải có nghĩa là không có nhiều phàm nhân sinh sống ở nơi này, mà là số lượng rất nhiều, và họ cũng biết đến một nguyên tắc cơ bản ở Bạch Sa Thành. Đó là không hỏi chuyện không phải của mình, không xen vào việc không phải của mình. Người tu chân sẽ không động vào phàm nhân, nhưng nếu ngươi trêu chọc họ, thì chết cũng không có ai giúp ngươi giải oan ức.

Lại nói, tuy là phường thị nằm giữa Luyện Hồn tông và Kim Bằng tông nhưng nó lại không nằm trong hai thế lực. Ở đây người có quyền hạn cao nhất là thành chủ. Nghe nói, vị thành chủ này đã tọa trấn Bạch Sa Thành từ khi nó chỉ là một tụ điểm nho nhỏ của giới tu chân. Bạch Sa thành chủ rất kín tiếng, nếu không sảy ra chuyện gì ảnh hưởng tới tồn vong của thành thị thì hắn sẽ nhắm mắt làm ngơ hết thảy. Thế nên trật tự của thành thị khá hỗn tạp, thường xuyên xảy ra phân tranh.

Ví dụ như lúc này, phía đông thành, tại một gian hàng nhỏ bán đồ ăn vặt, đại hán thân hình vạm vỡ trực tiếp đập vỡ cái chén trước mặt, chỉ vào người nhỏ gầy đối diện, quát lên:

“Trương lão nhị, ngươi đừng có quá đáng. Đã bàn bạc trước rồi mà ngươi còn lật lọng, đừng trách Tam gia ta không nể mặt ngươi. Lão đại tuy đã mất tích nhưng không phải hắn đã nói không có gì thì sẽ về Bạch Sa Thành hội họp sao. Ngươi phản phé thì thôi, nhưng chiến lợi phẩm của hắn cho ngươi thì phải chia ra!”

Trương lão nhị trong miệng hắn kia là một người nhỏ gầy, khô quắt, đôi mắt nhỏ như mắt heo. Đang thầm mắng lão tam là tên ngu ngốc. Chuyện đáng ra có thể thương lượng nhưng tên lão Tam rất trung thành với lão đại, khi nghe thấy hắn nói sẽ không chờ lão đại mà muốn tách ra đi riêng thì gào ầm lên. Ầm ĩ như vậy tất nhiên sẽ gây chuyện chú ý, ngoài tiểu nhị và người phụ nữ làm đồ ăn kia không quan tâm thì tất cả mọi người trong quán đều dỏng tai lên nghe.

Bên cạnh bàn của hai người có một lão già mặc một chiếc áo đạo bào, xem ra có vẻ là đạo sĩ, thấy thái độ nóng như lửa của đại hán kia thì cười hiền từ, chắp tay đi tới bên cạnh nói với hắn:

“Vị hán tử này, Lưu mỗ có lễ, chuyện gì cũng có thể thương lượng được, đừng làm tổn thương hòa khí. Không biết là chuyện gì, lão có thể nghe đôi chút được không? Biết đâu lão có thể phân giải cho hai huynh đệ các ngươi.”

Thấy thái độ của lão đạo này không tệ, lại nói năng nhẹ nhàng. Tên gọi lão tam kia cũng chần chừ định kể, mắt Trương lão nhị híp lại, đảo con ngươi, cười xòa túm lấy tay lão tam:

“Ấy, không có chuyện gì, chỉ là tranh chấp chuyện chia hàng đi buôn thôi, cả ba người chúng ta hẹn trước mà không thấy người kia đâu. Ta định đem hàng đi trước nên lão tam mới nóng lên không cho. Lão xem này, đống hàng này mà để lại, hạ giá xuống ta còn bán cho ai được chứ.”

Nói rồi giơ tay chỉ về một hướng khác, cuối con đường đúng là có một con la đang thồ hàng được cột ở đó. Bạch Sa Thành khá lớn, thương nhân không ít, nên lời này vừa nói ra đã giải đáp trí tò mò của nhiều người, mọi người thấy vậy lại cúi đầu thưởng thức đồ ăn. Lưu đạo sĩ kia nghe vậy cũng cười, nói:

“Thì ra là vậy, thì ra là vậy, chuyện này đúng là khó xử. Lão thật không giúp được rồi.”

Trương lão nhị cũng chắp tay đáp lễ lão, đứng dậy để lại một nén bạc, kéo lão tam còn đang trầm mặc đi thẳng về cuối ngõ, Lưu đạo sĩ nhìn một loạt động tác này mỉm cười nhường đường, trở lại bàn của mình thong thả ăn mồi uống rượu. Chừng một lúc sau mới trả tiền rời đi.

Đây chỉ là một câu chuyện bình thường xảy ra trong thành thị, mọi người không ai để tâm, thiếu nữ ngồi trong góc vốn giật mình vì tiếng chén vỡ, gắp lại miếng thịt heo xào vừa rơi xuống đĩa, vừa chống tay hóng chuyện vừa ăn ngon lành. Cho đến lúc lão đạo rời đi thì nàng mới quệt miệng gọi tính tiền. Đó là một tiểu cô nương xinh đẹp, màu da như mật ong thượng hạng, mắt đen như bảo thạch, mi dày như rèm che rủ xuống khi nàng chớp mắt, khiến người ta đã gặp phải nhìn qua vài phần. Không sai, nàng chính là Tiểu Điềm. Vốn nàng định bay về phía Động Đình Hồ, nhưng ma xui quỷ khiến thế nào lại bay lên phía tây, một đường bay mãi toàn thảo nguyên thì thấy Bạch Sa Thành, nên đáp xuống nghỉ lại. Kinh nghiệm này khiến Tiểu Điềm phải xem lại khả năng xác định phương hướng của mình.

Trong một căn phòng tại nhà trọ. Tiểu Điềm khoanh chân ngồi thổ nạp. Vẫn kém chút nữa là bước vào trúc cơ đại viên mãn. Nàng kết thúc chu kì vận hành linh khí, gọi tiểu nhị đem đến một bồn nước nóng, định tắm rửa xong sẽ đi ngủ. Nhìn chuỗi hạt đang đeo trên tay, nàng bất giác đã nhớ tới sư phụ. Mấy năm nay sống cạnh Đoạn Lãng đã trở thành thói quen, đến bây giờ đi một mình ra ngoài thật lạ lẫm.

Nhưng đúng lúc này, có một âm thanh rất to vang lên giữa đêm tối, chấn động cả Bạch Sa Thành. Đang ở trong bồn tắm Tiểu Điềm cũng ngạc nhiên đứng dậy, mặc quần áo rồi kéo rèm cửa sổ ra nhìn bên ngoài. Cả khu thành thị vẫn còn đang náo nhiệt vào ban đêm, nhưng ai lấy đều ngẩng đầu lên nhìn về phía tây thành, ở đó là sa mạc vô tận.

Trong đêm, chùm sáng đó xuyên thẳng trời, vô cùng bắt mắt. Ở đây không ít người tu chân, vậy nên đã có rất nhiều người không chần chừ mà phi hành về phía tây thành, muốn xem điều gì xảy ra. Tiểu Điềm thấy còn có người hô:

“Chùm sáng lớn như thế, nếu không phải vị cao nhân nào đột phá thì cũng là dị bảo xuất thế a.”

Tu sĩ rời thành càng lúc càng nhiều, quầng sáng kia cứ như muốn càng nhiều người chú ý đến nó càng tốt, vẫn sáng không ngừng, như một ngọn đèn khổng lồ chiếu sáng đêm đen.

Tiểu Điềm lúc này đã xuống dưới đường, lẫn trong đám người, nàng tuy tò mò nhưng không lỗ mãng. Nàng trở lại phòng, thay một bộ quần áo khác, dịch dung thành một thiếu nữ trông rất bình thường, mặt một đống tàn nhang, không có gì nổi bật. Bước ra khỏi nhà trọ, dùng cước bộ đi về phía tây thành, hòa cùng dòng tu sĩ tu chân lũ lượt, đạp phi kiếm bay về phía quầng sáng.

Tiểu Điềm vừa mới đi, thì nơi nàng vừa đứng cũng xuất hiện một người bước ra từ trong bóng tối, bên cạnh hắn cũng có tiếng nói:

“Chủ nhân, nha đầu đi xem nào nhiệt rồi, chúng ta không đi sao?”

Người kia nhếch miệng cười rồi cũng trực tiếp biến mất trong hư không.