Sư Phụ Ta Cùng Ngươi Phi Thăng

Chương 12: Ngũ tông tề tựu




Lần này ngũ đại phái của giới tu chân tề tựu trên đỉnh Lao Sơn, là một sự kiện lớn đối với cả năm tông môn. Trừ Luyện hồn tông chủ tu luyện hồn thì bốn môn phái còn lại đều có pháp môn bí truyền khác nhau.

Phía tây địa đồ nước Xích Quỷ là non sông hùng vĩ. Những dãy núi trải dài vô tận ôm lấy biển Nam Hải. Nổi tiếng nhất nơi ấy là vùng núi nằm ở giữa đồng bằng bằng phẳng bao la. Gồm hơn bốn mươi ngọn núi lớn nhỏ liên kết thành một quần thể, trong đó có bảy ngọn núi, hay còn gọi là Thất Sơn,ngọn núi cao nhất là núi Cấm. Trên ngọn Thất Sơn có một môn phái tọa lạc. Môn phái này lấy tên núi mà đặt, được gọi là Thất Sơn môn. Tu sĩ nơi đây là những đạo sĩ chuyên tu bùa phép, có danh tiếng rất thịnh trong tu chân giới. Thất Sơn không cao, nhưng cổ nhân lưu truyền:" Núi không cần cao, có tiên ắt linh." Chính là để miêu tả về nó. Hang núi ngậm mây, suối cong nhả ngọc, cảnh vật đẹp nên thơ hữu tình. Nơi này linh thảo phong phú, có loại linh thảo tên là Hương thảo, hương thơm bay xa ngàn dặm. Thế nên nó còn có tên khác là Thất Sơn Bảo Sơn. Đạo sĩ Thất Sơn môn sống giữa núi thiêng, quanh năm thổ nạp linh khí, dùng cảm ngộ thiên địa mà sáng tạo phù chú. Sức mạnh không thể bàn.

Ngược lại, về phía tây nước Xích Thần, giáp biên giới cao nguyên nước này có một vương quốc khác tên là Mu Tang,nằm khuất xa trên một dãy núi dài quanh năm băng tuyết tên gọi Hy Mã Lạp Á, bốn bề cách biệt, bao quanh bởi những ngọn núi cao xuyên thẳng trời mây. Vương quốc này chỉ có một tông môn duy nhất được công nhận, Liên Hoa tông. Người dân nước này lấy tôn chỉ của Liên Hoa tông làm tín ngưỡng. Nơi đây, không tín Thần, không tín Quỷ, họ tin vào nhân quả và duyên pháp. Dù là người thế tục hay tu chân của vương quốc, đều nhất tâm nhất niệm lấy từ bi làm gốc. Liên Hoa tông là đại tông môn chính phái của tu chân giới. Pháp môn nổi tiếng của tông môn này là Đại Thủ Ấn.

Vùng sa mạc hoang vu, gần kề thảo nguyên mênh mông nước Xích Thần, lại có một tông môn khác lấy ngự thú làm sở trường. Tu sĩ tông môn lấy chim ưng làm bạn, trực tiếp rong ruổi trong thảo nguyên. Tên là Kim Bằng Môn. Không ở nơi núi non địa linh nhân kiệt, khí hậu của nơi này quanh năm khắc nghiệt, thế nên pháp môn kiêm tu lại là pháp môn luyện thể đầy hoang dã, bạo lực. Tu sĩ của Kim Bằng môn khi giao đấu, trực tiếp dùng thân pháp và sức mạnh thân thể nghiền áp đối thủ, lại thêm linh sủng trợ công, rất khó đối phó. Khác với các tông phái khác, Kim Bằng môn không thu đồ đệ bằng cách mở sơn môn chào đón người thế tục. Họ chỉ thu nhận những đứa trẻ từ các tộc người du mục, sau đó đem về tông môn huấn luyện. Trẻ con trong tông môn tiếp xúc rất sớm với dã thú, ăn ngủ cùng chúng như bạn, đến lứa tuổi nhất định thì vào Linh Thú Sơn của tông môn tìm linh thú lập khế ước. Tuy nói là tu sĩ Kim Bằng môn nhưng trong hàng ngàn vạn chim ưng trên thảo nguyên, không phải tu sĩ nào cũng có thể sở hữu, chỉ khi tu luyện đến trình độ nhất định, được tông môn coi trọng mới được lập khế ước. Tục truyền, linh vật trấn phái của môn phái này là một con Kim Bằng, sải cánh bay ngàn dặm, đời đời thủ hộ cho môn phái.

Lại nói tiếp, một tông môn về danh khí tuy không thịnh bằng nhưng sừng sững không ngã trong tu chân giới chính là Vạn Độc Cốc. Ngự trị ở nơi nằm giữa biên giới nước Xích Thần và Xích Quỷ, cách Động Đình hồ hai vạn dặm về phía tây, trên một dãy núi có tên gọi Thập Vạn Đại Sơn. Nơi này là chốn rừng thiêng nước độc, rắn rết độc xà nhiều vô số. Cũng không biết từ bao giờ, nhưng đến khi Vạn Độc Cốc xuất thế, tu sĩ bốn bể phải kính ba phần. Môn phái này đúng với tên gọi của nó, dụng độc như thần, khiến quỷ cũng phải khiếp sợ. Vạn Độc Cốc có hai dạng tu sĩ, đó là tu sĩ tu Vu thuật và tu sĩ dùng Cổ thuật. Trong đó Vu là tồn tại thần bí ít được lưu truyền, nhưng Cổ thuật vừa ra, liền không thể giải. Đối với tu sĩ Vạn Độc Cốc họ chơi độc như người tu sĩ sử dụng pháp bảo, nếu trên đường hành tẩu tu chân giới, gặp người của Vạn Độc Cốc nên kính nhi viễn chi, dùng lễ mà đối đãi. Người Vạn Độc cốc, có thể dùng độc hại chính mình, rồi lại tự giải độc cho mình, nổi tiếng là ngoan độc.

Đó chính là bốn đại môn phái lần này sẽ có mặt trên Lao Sơn, cùng với Luyện hồn tông tham gia một đại hội. Đây không chỉ là gặp mặt giao lưu cho các tu sĩ, trong đó cũng là sự so bì ngầm phân tranh giữa các đại tông môn, quyết định vị thế của tông môn với các đại tông môn còn lại.

Vì sự kiện này liên quan đến thể diện và uy thế của tông môn, nên chưởng môn Hứa Vĩ Xương thực sự rất coi trọng. Vấn đề so đấu của tầng lớp đệ tử luyện khí, trúc cơ và kim đan cũng được ưu tiên hàng đầu.

Chỉ còn hai tháng là sự kiện lớn diễn ra, lần này Lao Sơn là chủ, bốn tông môn còn lại là khách, không khỏi phải chuẩn bị sớm một chút. Các đệ tử đang lịch luyện và chấp hành nhiệm vụ bên ngoài đều được gọi trở về. Thế nên, mười ba ngọn núi của Lao Sơn người qua kẻ lại vô cùng đông đúc. Ngày ngày việc thường thấy là ánh sáng pháp bảo ra vào trên bầu trời.

Các đệ tử cảnh giới từ luyện khí, trúc cơ đến kim đan đều được tông môn chọn ra năm người để tham dự đấu pháp. Tiểu Điềm tất nhiên không được lựa chọn, vì nàng không phải tu sĩ có linh căn cao, tu sĩ trúc cơ trong tông môn lại rất nhiều, căn bản không đến lượt nàng. Trên sự vụ điện, có một tấm bảng, trên đó ghi tên các đệ tử sẽ đại diện tông môn trong lần đại hội đấu pháp lần này. Năm luyện khí, năm trúc cơ, năm kim đan. Ngoài ý muốn trong danh sách này có ba người nàng biết. Đó là Mạc Phàm sư huynh, Chu Yên sư đệ, và cuối cùng là Vị Thành, thiếu niên âm nhu ở Bách Việt thành.

Tiểu Điềm không có suy nghĩ gì khi nhìn thấy bảng danh sách không có tên mình. Vì theo nàng, tư chất của nàng đúng là rất kém, cảnh giới hiện giờ dù cao thì cũng do sư phụ nàng dốc sức. Nhưng nàng không hề nghĩ đến không có tu sĩ nào tư chất kém cỏi lại trúc cơ thành công dù chỉ dùng một viên trúc cơ đan. Không có cơ hội cùng người ta đấu pháp nên nàng cũng không biết uy lực thực sự chiêu Vẫn Tinh của nàng lớn thế nào so với một tu sĩ trúc cơ. Hai năm này, nàng luyện vô số lần chiêu thức của Ngự Lân kiếm pháp, cũng luyện vô số lần Vẫn Tinh. Người duy nhất nhìn thấy tiến bộ của nàng chỉ có một người, Đoạn Lãng. Nhưng mỗi lần khi Tiểu Điềm thi triển cho hắn xem, hắn sẽ nhìn kĩ, chỉ ra thiếu sót trong đó rồi kết luận với nàng là có thể xem là uy lực của tu sĩ trúc cơ bình thường.

Thật ra, với tư cách là một đại trưởng lão, hắn có thể đề cử Tiểu Điềm, nhưng hắn không làm thế.

Lúc hắn đang ngồi vẽ tranh trong động phủ, Tiểu Điềm chạy về thông báo hắn biết những thông tin mà nàng nghe được, hắn chỉ lạnh nhạt đáp:

“Ừm, ta đã biết rồi.”

Cho đến khi Tiểu Điềm tò mò về bốn phái kia, hắn mới kể cho nàng về những tông môn đó. Đến khi nghe xong, Tiểu Điềm cảm thấy thế giới tu chân quả thật vô cùng rộng lớn, người nào cũng có, đạo nào cũng thật lợi hại. Nhưng xuất phát từ tâm lý của một đệ tử, nàng vẫn hỏi hắn:

“Sư phụ, lần này đệ tử không được tham gia, sư phụ có cảm thấy xấu hổ không?”

Đoạn Lãng ngừng vẽ, hắn đặt bút xuống nghiên, ngẩng đầu lên nhìn nàng:

“Sao ta phải xấu hổ? Người không được chọn đâu phải là ta? Mà nếu là ta không được chọn thì cũng không phải xấu hổ. Đối với ta, thời gian tu đạo dài đằng đẵng, không phải chút thời gian ngắn ngủi của thế tục, rất nhiều chuyện không thể nói trước được. Bản thân ngươi, cũng có đến hai trăm năm tuổi thọ để bước vào kết đan, đừng chỉ vì một sự kiện nhất thời mà quên đi ngày tháng sau này.”

Tiểu Điềm cầm cây bút của hắn lên ngắm nghía, ngẫm nghĩ, rồi nàng hạ quyết tâm nói:

“Sư phụ, con định sau đại hội này sẽ ra ngoài một chuyến để lịch luyện.”

Đoạn Lãng ngẩn người, giọng hắn hơi khô khốc:

“Ngươi ở tông môn cảm thấy nhàm chán rồi à?”

Nàng lắc đầu: “Không phải, con muốn ra ngoài tìm cơ duyên kết đan.”

“Không phải ta đã cho ngươi đủ linh thạch sao?”

“Không, người cho con đủ linh thạch rồi, nhưng con cảm thấy mình còn khuyết thiếu rất nhiều kinh nghiệm, con nghĩ lần này cần ra ngoài trải nghiệm chút, nếu có thể kết đan thì là may mắn, còn không thì trở về tông môn tìm cách kết đan sau.” Nàng ngồi trên ghế, hai tay ôm má chống tay lên bàn nhìn hắn.

“Sư phụ, con muốn mình có thể mau trưởng thành, muốn làm sư phụ hãnh diện vì con.”

Đoạn Lãng im lặng, hắn nhìn chăm chăm vào bức tranh đang vẽ dở, một hồi lâu mới nhẹ buông hai chữ:

“Được rồi.”

Trong thời gian hai tháng này, tất cả đệ tử của Luyện hồn tông đều tập trung tu luyện. Mạc Phàm và Chu Yên cũng rất ra sức, vì thế nên Tiểu Điềm không tìm hai người bọn họ nữa. Dù vậy, Tiểu Điềm vẫn tất bật với lịch tu luyện của mình, đan đạo đã có chút thành tựu, giờ nàng đã có thể luyện thành đan dược cấp hai thành phẩm, tiến thêm một bước nữa cũng có thể luyện trúc cơ đan. Quan hệ của nàng và Tiểu Hắc cũng có tiến triển, khi rảnh rỗi, nó cũng bồi nàng luyện kiếm trên Cửu Lao sơn. Đi theo Đoạn Lãng đã lâu, dù chỉ là quỷ nô nhưng nó cũng có tu vi cao hơn nhiều so với nàng, là đối tượng luyện kiếm thích hợp nhất. Vì đối phó với Tiểu Hắc, về phương diện đối phó âm hồn, nàng cũng có thêm kiến giải.

Lục phong, trong nhà tranh của Hứa Vĩ Xương, lúc này lão đang ngồi chơi cờ cùng Đoạn Lãng. Hai người đều im lặng đánh cờ, một lúc sau, Hứa Vĩ Xương đặt một quân cờ xuống, lão thở dài:

“Mấy chục năm trước, đại hội ở Vạn Độc Cốc, thành tích của tông môn chúng ta không tốt, lúc ấy đệ cũng mới đi ra ngoài, thái độ của lão yêu bà kia làm ta tức mà không thể nói gì.” Lão yêu bà trong miệng của Hứa Vĩ Xương chính là chưởng môn của Vạn Độc Cốc, tên gọi Lạp Lan Nhược.

“Hai ngươi vẫn còn qua lại với nhau à?” Đoạn Lãng đánh xuống một quân cờ trắng.

“Qua lại gì chứ, đệ thừa biết tính tình của bà ta, nói đến nỗi ta phải dẫn môn phái chạy nhanh, kẻo ở lại bị bà ta làm tức chết. Lần này còn gửi thư tín nói mới thu được một nữ đệ tử tư chất thiên tài, hừ, còn tưởng tông môn chúng ta không ra được thiên tài nào chắc.” Hứa Vĩ Xương không còn phong thái thong dong ngày thường, giống như lão đầu nhi đang kể tội người khác.

Đoạn Lãng chỉ cười nghe Hứa Vĩ Xương cằn nhằn, lại đặt thêm một quân cờ nữa xuống:

“Huynh thua.”

“Cái gì?” Hứa Vĩ Xương hồi thần tròn mắt nhìn bàn cờ, quân trắng đã chiếm hơn nửa bàn cờ. Lão chán nản thu cờ lại.

“Thôi, không chơi nữa, hôm nay không có hứng chơi, nhường đệ một ván.”

Đoạn Lãng đặt cây quạt lên môi, cười nhìn Hứa Vĩ Xương đầy thâm ý. Đôi mắt hắn nheo lại, nhìn đến khi lão chưởng môn mặt đỏ tai hồng. Lão ho khụ khụ, mở lời:

“Thật ra thì cũng không có gì to tát lắm. Chỉ là lần này ta muốn đệ ra mặt tọa trấn cho tông môn. A Lãng, có phải đệ cũng đã đột phá đại thừa kì rồi đúng không? Đệ cũng biết tình hình của Lam thúc cũng không tốt nữa, ta muốn để thúc ấy có thời gian nhiều hơn, không muốn làm vướng bận người. Muốn vượt qua một bước này khó thế nào đệ hiểu mà. Lần này nếu để thua khí thế nữa, ta sợ mấy tông phái kia sẽ thừa cơ lấn át Luyện hồn tông.” Vẻ mặt Hứa Vĩ Xương có chút ngậm ngùi.

Đoạn Lãng nhớ đến lão giả già nua tọa trấn tàng trân các, chính là Lam thúc trong lời của Hứa Vĩ Xương. Hắn gõ cây quạt vào tay.

“Ta đồng ý, sư huynh yên tâm, ta cũng chỉ chờ huynh mở lời thôi. Ta là đệ tử của Luyện hồn tông, góp sức là lẽ đương nhiên.”

“Được! Đệ đã nói như vậy ta cũng không bận tâm gì nữa, nào, làm ván nữa, lần này không chấp đệ nữa.” Hứa Vĩ Xương lập tức thay đổi nét mặt từ buồn thành vui, lão hăng hái đặt cờ. Khả năng thay đổi sắc mặt của lão Đoạn Lãng cũng không lạ gì, hai người cứ vậy lại tiếp tục ván cờ.

Ngoài cửa, Mạc Phàm đang ngồi bên hồ cũng nghe câu chuyện trong nhà tranh, thiếu niên nhíu mày, khẽ nắm chặt tay. Hứa Vĩ Xương có ân với hắn, nên lần này hắn nhất định phải làm tốt nhất.