Vài tháng sau đó, ngoài việc tu luyện thì phần lớn thời gian Tiểu Điềm dùng để luyện tập ngự khí.
Đôi lúc mất phương hướng nàng bay nhầm vào đồi chè của Lý Tam trưởng lão, lại có khi rơi xuống lục phong của chưởng môn. Có lần, không cẩn thận rơi trúng người Mạc Phàm đang khoanh chân ngồi thiền bên bờ hồ. Lúc ấy, Mạc Phàm chỉ kịp nghe thấy tiếng hét:“Đại ca ca, cẩn thận! ”, ngẩng đầu lên nhìn thì đã thấy Tiểu Điềm mang nét kinh hoảng nhìn hắn, Bỉ Ngạn kiếm lắc lư dưới chân nàng. Hắn theo bản năng muốn tránh đi, nhưng nghĩ thế nào lại nhoài người muốn giơ tay ra đỡ. Hắn cuối cùng cũng chỉ là một đứa trẻ, tất nhiên không thể đỡ được nàng, kết quả là cả hai cùng ngã. Một tiếng bịch vang lên, Tiểu Điềm thấy đau nhói, bàn tay đã bị xây xát rướm máu, nhưng phía dưới lại không cảm thấy đau, cúi xuống nhìn lại, Mạc Phàm mặt trắng bệch nhíu mày, sau lưng hắn là tảng đá.
Tiểu Điềm luống cuống bò dậy, hỏi hắn:
“Đại ca ca, huynh có sao không?”
Mạc Phàm mím môi, lắc đầu, chống tay muốn ngồi dậy. Tiểu Điềm kéo hắn lên, thấy hắn thở dốc, xoay lưng hắn lại, đã thấy lưng áo hắn bị rách toạc, tím bầm, rách một vết dài.
Nàng hoảng hốt chạy đi tìm lão chưởng môn. Hứa Vĩ Xương đang một mình chơi cờ, thấy Tiểu Điềm hớt hải chạy vào, nàng hô to: “Sư bá, sư bá mau ra xem đại ca ca!” Nói rồi kéo tay áo lão chạy đi. Lúc ra thì thấy đồ đệ của mình đã tự mình run rẩy đứng dậy, lão vội mang hắn vào trong phòng kiểm tra.
“Cũng may, chưa bị gẫy xương sống, không thì rắc rối rồi, các ngươi đùa nghịch như nào mà để bị thương nặng như vậy?” Hứa Vĩ Xương xoa thuốc lên vết thương cho Mạc Phàm, cau mày trách cứ.
Tiểu Điềm ngồi bên cạnh nghe vậy liền thành thật nhận lỗi, nàng xấu hổ cúi đầu:
“Sư bá, tại ta luyện tập ngự kiếm không tinh, rơi vào người đại ca ca, sư bá đừng trách tội huynh ấy, người cứ phạt con được rồi.”
“Ồ, Tiểu Điềm đã tìm được pháp bảo ưng ý rồi à, được rồi, nếu đã vậy thì không trách con được, nhưng lần sau phải cẩn thận, may là lần này có Mạc Phàm đỡ cho, không thì con cũng không bị nhẹ như vậy đâu.” Hứa Vĩ Xương lắc đầu than thở.
“Dạ, cảm ơn sư bá không trách tội. Cảm ơn Mạc Phàm ca ca.” Nàng lập tức vui vẻ cảm tạ, nhưng chợt nhớ ra rồi cầu xin Hứa Vĩ Xương.
“Nhưng mà... Sư bá đừng nói với sư phụ con nha.”
Hứa Vĩ Xương mỉm cười, nhớ tới sư đệ tính tình quái gở của mình, lão buồn cười gật đầu:
“Được rồi, ta không nói, còn Mạc Phàm con phải gọi nó là sư huynh, đừng cứ ca ca mãi như vậy.”
Nàng đưa mắt nhìn Mạc Phàm, thấy hắn dù bị đau vẫn cười với nàng, gật đầu nói:
“Sư muội.”
Từ sau lần đó, xuất phát từ sự hối lỗi, Tiểu Điềm rất hay xuống lục phong chơi, còn mang theo rất nhiều đồ ăn vặt cho Mạc Phàm, tất nhiên phần lớn đều vào bụng nàng. Cho đến hai tháng sau, Mạc Phàm cũng bước vào trúc cơ, Tiểu Điềm mới thật sự yên tâm hơn.
Một buổi chiều, Đoạn Lãng gọi nàng đến, đưa cho nàng rất nhiều sách, hắn nói:
“Giờ ngươi học ngự khí cũng tạm ổn rồi, ở đây có vài cuốn kiếm quyết với tâm pháp, tự đọc rồi chọn lựa, có gì không hiểu đến tìm ta.”
Tiểu Điềm đành ôm một đống sách cao quá đầu về động phủ.
Nàng nằm trên giường, tiện tay cầm một cuốn trên cùng. Trong sách không có nhiều chữ, chủ yếu là hình vẽ người với các tư thế các nhau, các huyệt vị huyệt đạo trên cơ thể. Công pháp luyện thể, tu bằng cách cắn nuốt huyết nhục yêu thú hóa tinh huyết thành khí để cường hóa căn cốt, tên công pháp Phệ Yêu Cốt. Tiểu Điềm cảm thấy hơi hơi không phù hợp, bỏ qua. Lần này thì là một công pháp có cái tên Âm Dương công, người luyện công cần sử dụng máu của chín mươi chín nam đồng tử, liên tiếp trong chín mươi chín ngày luyện hóa, công pháp mới tiểu thành, sau khi luyện thành thân thể có thêm khí thuần dương, chưởng pháp đánh ra chí âm chí dương, rất khó đối phó. Công pháp có một nhược điểm, phải nhất định là máu xử nam, nếu không thì sẽ tán công, nặng thì dễ tẩu hỏa nhập ma. Đây là công pháp chỉ dành cho nữ tử, bởi nữ tử thuần âm, nên nó mới có tên là Âm Dương công, công pháp này đại thành cần một con số khổng lồ máu huyết của xử nam. Tiểu Điềm chán nản nhìn con số đó, gập sách. Quyển tiếp theo nữa, lần này là một quyển kiếm pháp, bộ kiếm pháp này yêu cầu một chữ nhanh, chuẩn. Kiếu chiêu của nó khi đâm lên thì tấn công vào các điểm yếu của địch thủ, khi phòng thủ thì chặn lại đòn tấn công, có công có thủ, tâm pháp của nó thì đề thăng sức mạnh công kích cho kiếm pháp. Yêu cầu của bộ kiếm pháp này không khó, nhưng khi ra kiếm phải nhanh, khi phản công thì phải có phản xạ sắc bén, cần ngộ tính và khả năng chiến đấu thực tiễn nhiều, tên của nó là Ngự Lân kiếm pháp. Nàng đặt nó vào một bên khác với hai quyển không chọn lựa, nàng nghĩ nếu như không còn quyển nào thích hợp thì chọn nó. Tiếp đến vài quyển sách nữa, đều là công pháp tu luyện liên quan đến huyết tinh, Tiểu Điềm lật lật rồi bỏ qua. Lần này là một công pháp có tên rất hay, Hồi Xuân quyết, chiêu thức đầu của nó Vẫn Tinh,người sử dụng triệu hồi một cơn mưa sao băng bằng pháp lực, kẻ địch bị tổn hại có thể hồi lại linh lực của bản thân, tức là trong chiêu thức có thêm lực cắn nuốt, bộ công pháp này tuyệt chiêu của nó có tên là Nguyện Ước, người sử dụng có thể dùng máu của mình kích phát một lần hồi phục hoàn toàn cho người khác, đổi lại là tổn hại máu của bản thân, gây suy nhược một thời gian dài không thể sử dụng, nói chung là hại mình lợi người. Nàng không thích tuyệt chiêu của nó nhưng lại khá thích chiêu thức đầu tiên, nên chọn bộ công pháp này, chỉ là yêu cầu linh căn thủy và mộc hệ, nếu không uy lực bình thường, nàng nghĩ sẽ hỏi sư phụ.
Quyển sách cuối cùng, tương đối dày. Trang đầu tiên đã viết, đây là một bộ sách về thu hồn dưỡng hồn, luyện hồn, bản môn công pháp của Luyện hồn tông, đệ tử khi tu luyện không được ngoại truyền, nếu như làm trái tông môn ra tuyệt sát lệnh, trực tiếp tru diệt. Tiểu Điềm thấy vậy liền không dám đọc ngay, hít một hơi lấy tinh thần mới đọc tiếp.
Đây là thời đại mà dân chúng kính quỷ tin thần, họ tin vào sự tồn tại vô hình, thế nên mới có tên hai nước Xích Thần và Xích Quỷ. Theo như sách viết, con người phân chia làm hai phần linh hồn và thể xác. Thể xác mất đi nhưng linh hồn vẫn còn tồn tại. Trong mảnh đất rộng lớn của hai nước, có những cấm khu mà người phàm không được đặt chân đến, đó là nơi tồn tại của quỷ hồn. Ở thảo nguyên mênh mông phía bắc nước Xích Thần có một vùng sa mạc rộng lớn, nơi ấy chứa đầy âm hồn. Luyện hồn tông khi khai phái, đời đời đệ tử tu luyện công pháp bản môn đều đến vùng đất đó để lịch lãm, nguy hiểm tồn tại rất nhiều, nếu không may bỏ mạng cũng trở thành âm hồn nơi đó. Đồn rằng ở đó là một trận pháp tỏa hồn, người chết đi sẽ vĩnh viễn bỏ linh hồn ở lại trong trận pháp. Tu sĩ Luyện hồn tông dựa vào thuật pháp của mình, có thể thu lấy âm hồn ôn dưỡng trong pháp bảo, Đoạn Lãng chính là ví dụ. Ngoài thu hồn, thì dưỡng hồn cũng là công pháp rất mạnh, tu dưỡng nguyên thần cho tu sĩ, người tu luyện đến một giai đoạn nhất định có thể ly hồn ra khỏi thể xác. Công pháp cuối cùng, luyện hồn, mới chính là công pháp tối cao nhất trong tông môn. Nó tương tự như luyện đan, nhưng lại lấy âm hồn làm nguyên liệu. Đều biết tu sĩ có pháp bảo, nhưng luyện hồn có thể tăng uy lực của pháp bảo lên rất nhiều, đây là một trong những lý do Luyện hồn tông có thể trở thành nhất phẩm tông môn. Dùng âm hồn luyện thành ngọn lửa từ một màu cho đến đa sắc, rồi dùng lửa đó thăng cấp pháp bảo, đấy là nguyên lý chủ đạo của luyện hồn. Tất nhiên, không phải bất cứ tu sĩ nào cũng có thể trở thành luyện hồn sư. Trong tông môn chỉ có ba người có thành tựu trong lĩnh vực này. Đó là chưởng môn Hứa Vĩ Xương, Đoạn Lãng và cuối cùng là đại trưởng lão của luyện khí các Trần Vũ.
Ngày hôm sau Tiểu Điềm ôm bộ sách trả lại cho Đoạn Lãng, nàng nhặt ra ba quyển Ngự Lân kiếm pháp, Hồi Xuân quyết và tổng lược bí truyền công pháp của Luyện hồn tông đưa cho hắn.
“Sư phụ, con cảm thấy muốn luyện trước bộ kiếm pháp này và Hồi Xuân quyết, còn công pháp bí bảo có lẽ sẽ luyện sau. Nhưng sư phụ, sao những công pháp người đưa cho con có chút...huyết tinh. Không phải tông môn chúng ta là thần tiên cứu nhân độ thế ạ?” Tiểu Điềm đan ngón tay vào nhau, ngập ngừng hỏi Đoạn Lãng.
Hắn nằm trên giường, cầm ba quyển công pháp lên nhìn tên của nó, nghe Tiểu Điềm thắc mắc liền nở nụ cười:
“Ai nói với ngươi, chúng ta phải cứu nhân độ thế? Ngươi quên lần đầu gặp ta rồi sao. Nếu như không phải ngẫu nhiên nhận ngươi làm đệ tử thì ngươi giờ đã ở trong đây rồi.” Hắn lắc lắc Cẩm tú phiên trong tay. Nhưng hắn cũng không muốn dọa nàng, đành giải thích.
“Đúng là có một số tông môn có tôn chỉ cứu nhân độ thế, phổ độ chúng sinh, nhưng tông môn của chúng ta không phải. Ngươi nên nhớ rằng, thế giới tu chân là nơi cá lớn nuốt cá bé, rời khỏi tông môn, các ngươi phải tự tìm tài nguyên tu hành cho mình. Cũng không tránh khỏi lúc đấu pháp với người ta mà mất mạng, thế nên, vạn sự tùy tâm mà làm, tính mạng của bản thân mới là quan trọng nhất. Tiểu Điềm, nhớ lấy lời ta dạy, chỉ có khi nào bản thân ngươi đủ mạnh, đủ cường, thì mới có thể nghĩ đến giúp người, còn nếu không, đó chính là ngu ngốc.” Đôi mắt hắn ánh lên sự lăng lệ, từng câu từng chữ chậm rãi dạy bảo nàng.
Tiểu Điềm im lặng nghe hắn nói, nàng bần thần trong giây lát, lại nghe hắn hỏi tiếp.
“Ngươi nói xem, ngươi có muốn ta bảo hộ ngươi cả đời hay không?”
Nghĩ đến xuất thân của mình, nàng nhìn hắn, nhớ đến lúc nắm tay hắn lần đầu tiên, chấp nhận cùng hắn bước vào một hành trình xa lạ. Cảm giác lần đầu tiên bay trong thiên địa cùng sư phụ, nàng lắc đầu:
“Sư phụ, con không muốn.”
“Vậy ngươi muốn gì?”
“Con...”
Đoạn Lãng ngắt lời nàng: “Phải tự mình nắm lấy vận mệnh của mình. Đừng để sinh tử của ngươi vào trong tay ai, kể cả ta.”
Lúc nói lời này, nàng thấy sư phụ nhìn mình đầy thâm ý. Có hi vọng, có nghiêm khắc và có cả chờ mong. Nàng bỗng dưng nói:
“Sư phụ ơi, nếu như một ngày nào đó, dù tu vi của con kém cỏi, con vẫn sẽ dùng hết năng lực của mình để bảo vệ người.”
Hắn ngây người, nụ cười trên môi khựng lại, đưa tay vỗ đầu nàng, chạm vào đóa hoa Bỉ Ngạn trên búi tóc, giọng hắn nhàn nhạt:
“Nha đầu ngốc, sư phụ không cần ngươi bảo vệ, ngươi là đồ đệ của ta, không có sư phụ nào để đồ đệ bảo vệ mình. Sau này, hứa với ta, dù thế nào thì sống sót mới là tốt nhất.”
Động tác của hắn bình thản, giọng nói cũng lạnh lùng, nhưng không hiểu sao Tiểu Điềm lại cảm thấy sư phụ thật dịu dàng, nàng nhẹ giọng đáp lại hắn:
“Dạ, sư phụ.”