Editor: Tiểu Ly Ly.
Ánh mắt Trọng Hoa không thay đổi, vẻ mặt hờ hững, giọng nói lại mấy phần lạnh nhạt: "Lần này Bổn tôn tới, là không phải muốn nghe các ngươi nói đến đồ đệ của Bổn tôn."
Thanh Đại xấu hổ cười cười, không hề lên tiếng nữa.
Vô Tư khẽ mỉm cười, khuôn mặt khuynh thành hiện ra vẻ thẹn thùng, nhìn thấy ánh mặt của Thiên Âm, gọi thẳng là Thiên Tư Quốc Sắc*.
Thiên tư quốc sắc*: ý chỉ người con gái có sắc đẹp tuyệt trần.
Nàng nói: "Trọng Hoa, ngày đó chúng ta từ biệt đã nhiều năm, hôm nay vừa thấy, tu vi của ngươi càng lúc càng sâu không lường được rồi."
Lục Đại tiên sơn, người dám hoặc là có tư cách gọi thẳng tên Trọng Hoa lại không có nhiều, Vô Tư gọi một tiếng Trọng Hoa này, đồng thời nở nụ cười thẹn thùng, trực tiếp khiến không khí đang lạnh lẽo đã giảm xuống nhẹ nhàng không ít. Ánh mắt của Các đại Tiên Tôn Chưởng môn các Trưởng lão lưu luyến ở trên thân hai người, cười thầm.
Nhưng trong lòng đứa nhỏ Thiên Âm đang âm thầm giơ quả đấm, đỏ mặt phẫn nộ giận dữ!
Đây là tình huống gì?
Sư phụ là của ta, ai cũng không được phép nhúng chàm!
Trọng Hoa với Huyền Tề kỳ quái nhìn sắc mặt đỏ bừng của Thiên Âm, Trọng Hoa nhìn Vô Tư một cái, không có tâm tình gì nói: "Trái lại tu vi của Vô Tư ngươi không thấy nửa phần tiến bộ."
"Khụ......" Vô Tư lúng túng che miệng cười khẽ, nhẹ nhàng mà nhu tình liếc hắn một cái, cái nhìn kia, vô cùng dịu dàng, tình yêu tràn ngập trong lòng không ngờ lại để lộ ra.
Trọng Hoa làm như không thấy, ngược lại hỏi Nguyên Ly Nặc: "Lần này Ma tộc lại chỉ vây mà không đánh, nguyên nhân ra sao? Nguyên sư huynh có biết không?"
Lời này vừa nói ra, không khí chợt thay đổi lần nữa, đóng băng đến đáng sợ.
Hồng Trang nhỏ giọng hỏi Thiên Ngô: "Tam Trưởng Lão, vì sao Tôn thượng phải gọi Trường Lưu Tiên Tôn là sư huynh? Theo đệ tử biết, tôn thượng đang là Tiên Giới Chí Tôn, bất luận kẻ nào thấy cũng phải tự nhiên mà nhún nhường, người người đều là bảy phần cung kính ba phần sợ hãi, vì sao hiện nay lại như vậy......"
Thiên Ngô truyền âm nói: "Theo bối phận, Nguyên Ly Nặc nhậm chức chung với Chưởng môn Thái A nên hai người có vai vế ngang nhau, Trọng Hoa phải gọi một tiếng “sư thúc”. Nhưng đều giống như Chí tôn các Đại Tiên sơn, hơn nữa Trọng Hoa vốn tài giỏi hơn những người khác, nhưng lễ phép gọi một tiếng “sư huynh”, cũng coi là cho hắn một chút mặt mũi."
Hồng Trang gật đầu, âm thầm nhìn thân hình thẳng tắp bên ngoài của Trọng Hoa, một lúc sau mặt hồng tim đập. Nhưng lại nhìn một bên Thiên Âm đang kề vai nói nhỏ với Huyền Tề, sắc mặt ửng đỏ thoáng chốc trầm xuống.
Một ngày nào đó, nàng ta sẽ vượt qua nàng!!
Một mặt Thiên Âm đang nghe Huyền Tề nói chuyện bát quái một mặt chờ Nguyên Ly Nặc mở miệng trả lời sư phụ của mình.
Nguyên Ly Nặc có thể khinh thường Thiên Âm, cũng không dám xem thường Trọng Hoa, lần này có thể đánh lui được Ma tộc hay không, chủ yếu là có thể đánh lui được Mặc Tử Tụ hay không, mà quan trọng ở chỗ này, chỉ có Trọng Hoa có thể đánh một trận với Mặc Tử Tụ.
Nếu không chỉ có các đại Tiên Tôn khác cùng nhau liên thủ, mới có thể đánh lui kẻ địch. Nhưng lần này, trừ Trọng Hoa, còn có Hiên Viên tiên sơn Tiên Tôn Lịch Chi.
Nghĩ đến Tiên Tôn của Hiên Viên, Nguyên Ly Nặc lại nhức đầu. Hoa cô nương đó cũng như Tiên Tôn, không thích nhất, chính là người trong Thái A. Cho nên biết rõ Trọng Hoa đến, hắn lại tìm cớ nói trên đường mệt nhọc nên đi nghỉ ngơi, trực tiếp trốn tránh không gặp!
Nghe Trọng Hoa vừa hỏi, dáng vẻ của Nguyên Ly Nặc vẫn rụt rè như cũ, nhưng là cũng thận trọng nhiều hơn một chút: "Tôn thượng có điều không biết. Lần này Ma tộc tấn công Trường Lưu ta, chủ yếu là bởi vì đồ đệ Xích Hỏa chẳng ra gì của Lục Nhiên kia."
Nhìn mặt Nguyên Ly Nặc xấu hổ tức giận, Thiên Âm và Huyền Tề cũng đánh hơi được hơi thở bát quái*, liếc mắt nhìn nhau, mắt nhìn mũi mũi nhìn tâm, giương lỗ tai cẩn thận lắng nghe.
Hơi thở bát quái*: ý đây chỉ có mùi của tin đồn.
Ngược lại Trọng Hoa vẫn như cũ không có biểu cảm gì, hắn nhìn bầu trời, hình như lặng lẽ chờ Nguyên Ly Nặc nói tiếp.
Nguyên Ly Nặc nhìn sương mù dày đặt bao phủ bầu trời, trong giọng nói tất cả đều là chán ghét: "Ba ngàn năm trước Xích Hỏa phản bội Trường Lưu tìm Ma tộc nương tựa, mang bảo vật quan trọng của Tiên môn ta đi. Từ lúc Tiên sư Tổ sơn qua đời, bảo vật này liền bị chia ra làm hai, một phần do Chưởng môn bảo quản, một phần do bổn tôn bảo quản." Dừng một chút, hắn giả bộ tùy ý nhìn về phía Trọng Hoa, thấy hắn không có biến hóa chút nào, mặt không chút thay đổi đang nhìn bầu trời, tựa hồ đang nhìn một chỗ nào đó, ánh mắt lạnh lẽo khác thường.
Ánh mắt của Nguyên Ly Nặc chợt lóe, giận dữ nói: "Lần này Xích Hỏa xâm phạm tiên sơn ta, chính là muốn bổn tôn giao cho một phần khác. Cho nên chỉ vây nhưng không đánh, không chỉ vì một phần bảo vật khác, còn muốn đòi Trường Lưu trả một cái công đạo cho nàng. Hừ! Nàng phản bội sư môn dấn thân vào Ma tộc, mấy ngàn năm nay sát hại đồng liêu* Tiên giới đếm không hết, lại muốn một công đạo! Nàng cho rằng bao vây Trường Lưu ta như vậy, bổn tôn sẽ dễ dàng thỏa hiệp, quả thật là quá mơ mộng hão huyền!"
Đồng liêu*: bạn bè đồng trang lứa.
Nói đến phần sau, trên mặt Nguyên Ly Nặc đã có chút trở nên dữ tợn, hiển nhiên là đối với hộ pháp thứ hai của Ma tộc này đã hận đến cực điểm.
Trong lúc này, giữa không trung truyền đến giọng nói đùa cợt của Xích Hỏa: "Nguyên Ly Nặc, ngươi trước sau như một thật là bỉ ổi! Sư phụ chưa từng có bảo vật mà bị ta cướp đi? Ngươi vì muốn nói xấu ta, không tiếc bịa đặt những lời nói dối bỉ ổi như thế, uổng cho ngươi là Tiên tôn của một Tiên sơn!"
Nguyên Ly Nặc hừ lạnh một tiếng, người đã bay đến trời cao, cầm kiếm mà đứng: "Xích Hỏa, đã đến như vậy rồi, liền kết thúc với bổn tôn luôn đi. Sư phụ ngươi không đến gặp ngươi...ngươi cũng không chiếm được người mà mình mong muốn! Chết tâm đi!"
Tiếng nói vừa dứt, bão táp bắt đầu nổi lên, đất trời đổi màu.
Tự hắn làm trung tâm, một luồng khí vô hình mạnh mẽ chợt bắn ra ngoài. Trong sương mù dày đặc đột nhiên truyện đến âm thanh buồn bực, hình như là bị thương. Thiên Âm tìm một vòng không có thấy bóng người, nghĩ tới Xích Hỏa này bị Nguyên Ly Nặc hãm hại, nhìn lại Nguyên Ly Nặc, giữa không trung hơi thở cũng chuyển động theo hắn.
Nhưng lúc này, trong sương mù lại chậm rãi xuất hiện một hình dáng thon dài.
Dần dần, một bóng dáng màu đỏ xuất hiện ở trước mắt mọi người, trên mi tâm có vẽ Chu Sa, đẹp đến chói mắt.
Lông mày tự núi xa, đôi mắt lạnh lùng mà ma mị, tùy ý quét qua Nguyên Ly Nặc, nhìn mọi người, ở trên người Thiên Âm chớp mắt một cái, cuối cùng rơi vào trên người Trọng Hoa, dừng lại.
"Trọng Hoa, chúng ta lại gặp mặt."
Hắn lần nữa bước ra một bước, giữa không trung Nguyên Ly Nặc chợt giống như bị người vỗ một chưởng, lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai bay ngược ra ngoài, đập trúng bên trong nóc Tiên điện. Đổi lấy một màn bụi mù tràn ngập, Nguyên Ly Nặc lần nữa xuất hiện ở trước mắt mọi người thì khóe miệng chảy máu thân hình chật vật không chịu nổi.
Đây là lần thứ ba Thiên Âm nhìn thấy Mặc Tử Tụ.
Lần đầu tiên nhìn thấy là lúc, cảm thấy hắn đẹp, xinh đẹp không giống người. Lần thứ hai là lúc, nàng chỉ thấy mặt nạ Mạn Châu Sa Hoa* mở ra trước mắt. Lần này gặp lại hắn, cơ thể nàng lại có loại cảm giác đau đến tê liệt.
Mạn châu sa hoa*: hoa Bỉ Ngạn.
Bên cạnh lập tức có tiếng hô đau truyền đến, nàng vô lực nhìn xem, nhưng nghĩ tới nhất định là đệ tử còn lại có tu vi thấp như nàng không chịu nổi áp lực của Mặc Tử Tụ nên bị thương nặng, vì vậy nàng ra sức chống cự, hơi thở không ngừng bị đè ép ngoài thân.
Trong cơ thể khí huyết đang cuồn cuộn, cổ tay đột nhiên có cảm giác lành lạnh. Thân thể đang bị đè ép đến đau đớn lập tức biến mất, nàng giương mắt nhìn, vừa đúng bắt gặp ánh mắt băng lãnh của Trọng Hoa không giống với ngày thường.
"Sư phụ?"
Sau lưng Huyền Tề muốn nắm tay của nàng chậm rãi thu hồi, bên người nắm chặt nắm đấm.
"Không có sao chứ?" Trọng Hoa hỏi, lập tức nàng cảm thấy ở chỗ cổ tay có cảm giác mát rượi chậm rãi truyền vào thân thể, lập tức làm cho áp lực hít thở không thông của người ta biến mất.
Thiên Âm vội vàng lắc đầu: "Đồ nhi không có việc gì."
Nói qua giơ tay lên nhìn về phía Mặc Tử Tụ giữa không trung, thấy hắn cũng đang nhìn mình, bốn mắt nhìn nhau, trên môi hắn nâng lên nụ cười nhàn nhạt.