Editor: Tiểu Ly Ly.
Ma khí nơi phía chân trời tới nhanh cũng đi cũng rất nhanh, bọn người Huyền Lam mới vừa tìm đến chân núi thì ma khí tựa như mây bay, lúc tới đã biến mất.
Thấy Huyền Tề từng bước một bước lên bậc thềm, lập tức Huyền Lam giận dữ: "Tiểu tử thúi nhà ngươi, ngươi còn có lòng rãnh rỗi ở chỗ này đếm vài bậc thang?"
Huyền Tề vẫn cứ bước đi, không để ý tới hắn.
Huyền Lam tức giận vô cùng, đang muốn nổi giận, đột nhiên hắn xoay người, hỏi "Gia gia, rốt cuộc là tại sao Tiên Tôn ngài ấy lại bị chịu phạt?"
Tức giận của Huyền Lam chợt biến mất, vẫy tay cho đệ tử sau lưng lui xuống, sau đó kề vai đi chung với Huyền Tề.
"Tiên Tôn cũng là vì Thiên Âm mà thôi!" Huyền Tề kinh ngạc nhìn hắn, hắn lắc đầu, thở dài nói: "Hai ngày trước Mặc Tử Tụ xông vào điện Cửu Trọng, Thiên Âm không biết thân phận của hắn ta, tùy tiện đi theo đến vách đá Nhược Thủy thì bị Mặc Tử Tụ ra tay đánh vỡ tâm mạch tại chỗ, khó giữ được cái mạng nhỏ này."
Huyền Tề khó có thể tưởng tượng dáng vẻ hoạt bát của Thiên Âm lúc đó chỉ còn lại hơi thở mỏng manh yếu ớt, càng khó tưởng tượng hơn nàng lại bị Mặc Tử Tụ ra tay đả thương tàn nhẫn như vậy, rốt cuộc Trọng Hoa đã dùng phương pháp gì kéo nàng từ Quỷ Môn quan trở về?
Vẻ mặt phức tạp xen lẫn đau lòng của hắn đều được Huyền Lam toàn bộ thu vào trong mắt, ngừng lại trong chốc lát, nói: "Tiên Tôn vì cứu nàng, tự mình mở ra cánh cửa của cấm địa tiên môn, đưa Thiên Âm bỏ vào Linh Trì để cải tạo tiên cốt."
"Cải tạo tiên cốt?" Huyền Tề kinh hãi!
Muốn cải tạo tiên cốt phải trả giá cực kì lớn, trên căn bản cách làm này thuộc về một mạng đổi một mạng. Trọng Hoa lại làm vậy vì nàng? Như vậy chính hắn......
"Ngươi cũng nên nghĩ tới chứ?" Huyền Lam buông tiếng thở dài: "Tu vi của hắn mất đi một nửa. Chuyện này phải kín đáo, nếu để cho Mặc Tử Tụ biết được thì không biết sẽ xảy ra chuyện gì. Ta và Chưởng môn đối với chuyện hắn tiến vào cấm địa muốn mở một con mắt nhắm một con mắt, nhưng ngươi cũng biết, sư thúc Phục Nguyên của ngươi là một người rất có nguyên tắc, biết Tiên Tôn tiến vào cấm địa khi chưa cho phép, liền phái Phương Diệc Nhiên đi mời hắn qua trước. Ta cũng chỉ tùy tiện hỏi mấy câu chân tướng của sự việc liền thôi, nhưng Tiên Tôn hắn lại cố ý muốn chịu hình. Có một câu hắn nói ngược lại rất đúng, quy củ tiên môn không thể vì một người mà phá hủy, hắn là Tiên Tôn, cũng là một phần tử của Thái A, theo lý nên nghiêm ngặt tuân thủ môn quy."
Huyền Tề cười giễu cợt, nói: "Ta nói, quy củ nên sớm phá hủy thì tốt!"
Lời mới vừa ra khỏi miệng, bàn tay của Huyền Lam đánh tới, quát lên: "Tiểu tử thúi ngươi giỏi lắm sao? Tục ngữ nói không sai, không quy củ thì làm sao tạo thành khuôn phép. Tiên sơn lớn như vậy, nếu không có môn quy, làm sao trói buộc được đệ tử trong tiên môn? Chẳng phải thành đại loạn rồi sao?!"
"Dạ dạ dạ, người trong điện Chấp Pháp các người đều đúng."
"Thái độ của ngươi là sao?"
"Ta chỉ nói ra lời mà người muốn nghe thôi, gia gia, ta đi trước một bước, người cứ từ từ đếm bậc thang đi." Nói xong, Huyền Tề lắc mình một cái liền biến mất.
****
Từ điện Thái A đi ra ngoài, Thiên Âm vẫn rất yên tĩnh.
Lưu Cẩn nhìn chằm chằm vào nàng đang im lặng ôm chặt Thiên Tuyết, lặng lẽ rời đi, cả quá trình, tiếng bước chân của nàng nhẹ nhàng không một tiếng động.
Hắn ngồi yên ở trên điện, nhìn bóng lưng rời đi càng lúc càng xa của nàng, rơi vào trầm tư.
Lai lịch của nàng, vẫn còn là bí mật. Không có ai biết tại sao nàng xuất hiện ở điện Chấp Pháp, trùng hợp gặp được Huyền Lam, lúc này mới phát hiện ra nàng có thần thể.
Trước đó, các Trưởng lão đi đến Nhân giới chọn lựa đệ tử, không có người nào gặp qua nàng! Như vậy sáu năm trước, nàng xuất hiện tại tiên sơn như thế nào?
Hắn nheo lông mày bấm ngón tay tính toán, không khỏi kinh hãi!
Không ngờ hắn không tính ra vận mệnh của nàng!
Hắn trầm mặt, trong lòng khiếp sợ tột đỉnh! Trong đầu bỗng thoáng qua mới vừa rồi ở điện Chấp Pháp, nét mặt oán hận của nàng chợt lóe lên rồi biến mất......
Vậy luồng ma khí......
Chẳng lẽ, luồng ma khí kia bởi vì nàng mà xuất hiện?
Hắn bị suy đoán của chính mình dọa sợ, đột nhiên đứng dậy, hàn băng sắc bén trong mắt chợt lóe lên!
Thân là thần thể, không có thần quang, lại có ma khí.....