Sư Phụ Quá Mê Người, Đồ Đệ Phạm Thượng!

Chương 212




Editor: Tiểu Ly Ly.

Thời gian như thoi đưa, đảo mắt, đã trôi qua mười tám năm.

Những năm nay, hai giới Tiên Ma vẫn bình an vô sự, cho dù ma sát lớn nhỏ cũng không có. Một mặt là bởi vì Mặc Tử Tụ trải qua lần phong ấn đã bị ảnh hưởng tới Ma Nguyên tu vi suy giảm, luôn luôn nghỉ ngơi dưỡng sức, không rảnh gây hấn sinh sự. Thứ hai ở Tiên giới, Trọng Hoa bế quan không ra khỏi Tiên môn, cũng là tổn thất thảm trọng, càng không nhàn hạ tìm Ma tộc trả thù.

Hoàn toàn yên tĩnh, lại giống như đè nén mưa to gió lớn!

Nhân giới, trong hồng trần vạn trượng, sinh sinh tử tử, tuần hoàn cố định cũng không gián đoạn.

Trong thành Tiêu Dao, có rất nhiều loại hoa Liễu, thời tiết chim én xuân bùn.

Nhóm người bảo vệ cửa thành đang chán vô nghĩa cắn hạt dưa, nắng ấm như nước, làm người ta không khỏi dâng lên từng trận buồn ngủ. Không biết là người nào nhìn thoáng qua, nhìn thấy một bộ áo trắng nhẹ nhàng chậm rãi bước đi thong thả, kêu lên một tiếng sợ hãi, đưa tới chú ý khắp nơi.

Ngoài cửa thành, bên cnah đường lớn, trong một hẻm nhỏ, có một thiếu niên, giống như trích tiên*. Mặt mày anh tuấn, khóe môi khẽ cong cười yếu ớt, đúng như xuân ý gió mát, thấm vào ruột gan.

Trích tiên*: tiên giáng trần.

Huyền Tề làm thuật pháp, làm cho người ta thấy qua hắn mà quên, liền đi vào thành. Dọc theo đường đi rước lấy từng đóa hoa đào, hắn tự nhiên thong dong, đợi những thiếu nữ cuồng dại kia xoay người đi, rồi lại lập tức quên hắn, chỉ cảm thấy trong lòng tiu nghỉu như mất. 

Hắn tất nhiên là không biết đoạn đường này từ trong ánh mắt cô nương phiếm hình trái tim liếc mắt đưa tình bởi vì hắn bỏ rơi, là ruột gan đứt từng khúc như thế nào, một lòng đi về phía hơi thở quen thuộc kia.

Ở cửa tửu lâu Thanh Phong, một thiếu nữ cả người dơ bẩn ánh mắt ngốc trệ thật thà, ôm một cái bánh màn thầu dính tro ăn như hổ đói, bị nghẹn, liền duỗi duỗi cổ, dùng sức nuốt.

Bên cạnh nàng vây quanh một nhóm người, chỉ chỉ chõ chõ tùy ý cười nhạo.

"Nha đầu ngốc này, cho chó ăn bánh màn thầu nàng cũng giành! Ha ha ha. . . . . ."

"Đi đi đi, chớ vây nàng ở trước tửu lâu của chúng ta, cuộc sống của sao chổi này, khắc chết phụ mẫu ở quê nhà không nói, còn chạy tới gieo họa chúng ta!"

"Chính là, ta nghe nói trước đó vài ngày có người tốt bụng cho nàng chén cơm, không tới hai ngày người hảo tâm kia ở nhà chết bất đắc kỳ tử!"

"Vậy còn không đuổi nàng đi! !"

Tiểu nhị tửu lâu vừa nghe này thiếu nữ bẩn thỉu nguy hiểm như vậy, sau khi nói lời hung ác, giơ lên cây gậy đánh trên người thiếu nữ.

Thiếu nữ làm như sợ bị người đánh, thấy cây gậy trên cánh tay, vội vàng che đầu, nức nở nghẹn ngào ra tiếng. 

Tiểu nhị ghét bỏ đá một cước, quát: "Mau cút! Chớ làm cho nơi này trở nên dơ bẩn!"

Thiếu nữ lảo đảo lui về phía sau mấy bước, ánh mắt đờ đẫn nhìn mọi người, lầm bầm lầu bầu nói: "Tại sao muốn đánh ta. . . . . . Tại sao muốn đánh ta. . . . . ."

Tiểu nhị thấy nàng không đi, giơ tay lên, ba bốn tên khác đồng loạt đánh tới nàng.

Ở trong mắt thiếu nữ, phản chiếu mọi người thờ ơ lạnh nhạt vô tình.

"Dừng tay!"

Theo quát nhẹ một tiếng, khi tên tiểu nhị kia ý thức được đã ngã xuống đất.

Đợi mọi người nhìn lại, chỉ thấy một thiếu niên áo trắng giữa lông mày nén giận, đem bảo hộ thiếu nữ ngu dại ở sau lưng.

Có một nam tử lập tức khuyên nhủ: "Thiếu niên này, ta thấy ngươi là người bên ngoài đi? Ngươi chớ để xen vào việc của người khác! Phía sau ngươi là một đứa sao chổi, một tuổi khắc chết mẫu thân ba tuổi khắc chết phụ thân, dựa vào thân thích quê nhà bố thí mới vất vả sống tới mười tuổi, toàn thôn xảy ra ôn dịch, chỉ có một mình nàng sống sót, sau lần đó bất luận là người xấu người tốt, có liên quan tới nàng liền không được kết quả tốt!"

Lại có một phụ nhân khuyên nhủ: "Nhìn ngươi tuổi còn trẻ, làm anh hùng cũng là dĩ nhiên, nhưng ngươi đó, chỉ sợ ngươi có mệnh cứu nàng lại không có mệnh về nhà!"

Đang khuyên, thiếu niên quay đầu lại liếc nhìn thiếu nữ, tiếp theo, hai người đều đã biến mất tại chỗ, lưu lại mọi người kinh ngạc đến ngây người.

Gió xuân, nắng ấm, cỏ thơm rậm rạp.

Một chỗ không biết tên ở ngoại ô, Huyền Tề nhìn người trước mắt, ướt hốc mắt.

Có một số việc quá nhanh quá nhanh, nhanh đến hắn cho là mình ngày đêm không thôi thúc giục bản thân tu được thăng làm Thượng tiên, rốt cuộc có thể bảo vệ nàng chu toàn . . . . . . Khi hắn tự cho là số mạng có thể nắm trong tay mình thì nghênh đón hắn, là vật còn người mất!

Vài chục năm tìm kiếm, hắn tin chắc nàng sẽ không chết. Hôm nay quả thật để cho hắn tìm được rồi !

Tuy là cả người ngu dại, nhưng vẫn còn có một cái mạng.

Thiếu nữ xinh đẹp ngây thơ kêu mình là “Huyền Tề ca ca”, hôm nay, là một người ngu dại . . . . . .

Nàng vươn tay thay hắn lau mặt, mặt mờ mịt: "Ngươi khóc? Có phải đói bụng hay không?"

Huyền Tề nghiêng đầu sang chỗ khác, lau lau khóe mắt, làm pháp thuật lau  toàn thân nàng cho sạch sẽ, thấy nàng vẫn thật thà nhìn mình chằm chằm, đè ép cảm xúc dâng trào, cười cười: "Muội tên là gì?"

Thiếu nữ cười si ngốc, nhìn chằm chằm theo dõi hắn.

Nàng cười, thuần khiết giống như dòng suối trong suốt ngọt ngào, con mắt y hệt chấm nhỏ đã mất màu sắc thường ngày, có vẻ trống rỗng.

Huyền Tề cuối cùng không nhịn được ôm nàng vào trong ngực, từng lần một hô “Thiên Âm”, có loại thỏa mãn mất mà được lại.

Hắn dắt tay của nàng, ánh mắt sáng quắc: "Về sau, muội liền kêu là Thiên Âm được không?”

Nàng hắc hắc cười khúc khích, mặc hắn dắt, đi tới thị trấn gần nhất thành. . . . . .

"Ta tên là Huyền Tề, ngày sau, có ta bảo vệ muội, cũng sẽ không để cho muội bị người khi dễ!"

"Ta làm phu quân muội có được hay không? Cả đời ở với muội, nhìn mặt trời chiều mọc với muội, để cho muội mãi mãi ăn thịt nướng, tìm đông cung sách cho muội xem. . . . . ."

"Muõi không lên tiếng ta liền cho là muội đồng ý rối.”

Bất luận hắn nói gì, Thiên Âm chỉ thật thà đi theo hắn, không nói một lời, bên môi lại phác họa một đường cong mờ. Nàng cúi đầu che giấu ánh mắt vô hồn, chợt vừa nhìn lại, đều khiến Huyền Tề cho là, Thiên Âm luôn treo nụ cười du côn trên khóe môi ngày trước, lại trở về bên cạnh.

Hắn lấy tóc tán lạc của nàng đến sau tai, chạm khẽ trên trán nàng một chút, ngồi thẳng lên thấy một đôi mắt tròn trịa của nàng, mặt đỏ lên.

"Khụ, mới vừa bọn họ đánh còn đau không?"

". . . . . ."

"Những năm này đều là muội một mình trôi qua. . . . . ." Huyền Tề biết được vấn đề của mình sẽ không lấy được trả lời, phối hợp nói: "Phụ mẫu muội làm sao chết? Một mình muội. . . . . ."

"Bọn họ đánh ta, ta liền giết bọn họ."

Huyền Tề kinh ngạc nhìn nàng, mặc dù nàng mở miệng nói, nhưng âm thanh kia không chút phập phồng nào, cũng không phải là Thiên Âm hắn quen thuộc.

Nhớ tới sao chổi mới vừa trong miệng mấy người kia hắn ức ức khiếp sợ trong lòng, cười hỏi: "Những hương thân quê nhà kia sẽ không là do muội giết chứ?"

Mắt Thiên Âm giật giật, đột nhiên cúi đầu, từ góc độ của Huyền Tề nhìn lại, chỉ thấy nàng đột nhiên nhếch miệng cười một tiếng, giữa hàm răng trắng mịn đang kẹp ánh lạnh sâu kín: "Đều khi dễ ta, ta cho máu của ta vào trong nước của bọn hắn." Làm như những lời này mở ra trí nhớ của nàng, ngay tiếp theo nàng nói cũng nhiều hơn: "Máu của ta có thể giết người!"

Huyền Tề hít sâu một hơi, sắc mặt thay đổi.

Nàng lại đã lôi kéo tay áo của hắn thì thầm nói: "Thật đói thật đói, Thiên Âm muốn ăn bánh bao!"

Trong lúc vô tình, thì ra là hai người đã đến chợ.

Huyền Tề mua cho nàng bánh bao, thấy nàng say sưa gặm ngon lành, nhớ tới những lời nói đó của nàng, nhưng nhìn lại lúc này nàng chỉ là một hài tử, không khỏi có cảm giác không thể tin được.

Thiên Âm gặm một nửa cái bánh bao trong tay, cười hắc hắc nói: "Ngươi cũng ăn à?"

Huyền Tề nhận lấy, dịu dàng nói: "Thiên Âm, về sau chúng ta không giết người có được hay không?"

"Không được!" Thiên Âm mút mút đầu ngón tay, nghiêng đầu nhìn hắn: "Ta muốn tìm sư phụ!"

Trong lòng Huyền Tề run lên, chưa mở miệng, nàng đã như hài tử chơi trò quái đản, cười hắc hắc: "Giết rất nhiều rất nhiều người mới có thể tìm được sư phụ!"